Tan học, Lam Khê nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chạy xuống nhà để xe.
Hôm nay Trương Lâm Tùng không đi học, cô và các bạn trong lớp đều cảm thấy vô cùng thoải mái, đến cả lúc hít thở cũng cảm nhận được bầu không khí trong lành hơn rất nhiều.
Chỉ là Phó Hi Du không đi học, Lam Khê không được nhìn thấy dáng vẻ cậu gục mặt xuống bàn ngủ gật nên thấy có hơi tiếc nuối.
Tuy nhiên, lúc tiếng chuông trường vang lên, thông báo rằng đã đến giờ tan học thì sự tiếc nuối trong cô đã biến thành sự háo hức xen lẫn với hồi hộp.
Sau khi lấy xe ra ngoài cổng trường, Lam Khê đạp xe một mạch, thẳng tiến tới thư viện thành phố mà không biết rằng phía sau có một nhóm con gái đang theo sát mình.
…
Mười phút sau, tại thư viện thành phố.
Lam Khê cất xe xong thì ngay lập tức mở khung chat với Phó Hi Du.
Cô muốn báo với cậu rằng mình đến rồi và hỏi xem cậu đang ngồi ở tầng nào, thư viện rộng như thế liệu cậu có thể đứng ngoài cửa chờ cô không. Tuy nhiên chưa kịp nhắn gì thì từ phía sau, một đứa con gái bỗng nhiên chạy tới túm tóc cô, giật mạnh.
Lam Khê bị tấn công bất ngờ thì hoảng hốt, vô tình ấn nhầm nút gọi rồi làm rơi điện thoại xuống đất. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô quay đầu túm tóc đứa con gái kia khiến cho nó kêu oai oái. Đang tưởng chừng như trận đấu một chọi một này đến đây là kết thúc rồi thì đột nhiên, một đám con gái khác từ cổng thư viện bỗng chốc xông vào.
Chúng nó lao tới phía sau Lam Khê, đứa thì kẹp chặt cổ, đứa thì đạp vào chân, đứa thì vung tay đánh Lam Khê khiến cho cô không thể nào phản kháng.
Mà lúc này, tại tầng hai của thư viện.
Phó Hi Du nhận được cuộc gọi của Lam Khê thì có hơi căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng bắt máy.
“Alo?” Cậu vẫn dùng ngữ điệu lạnh lùng. Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh phía bên kia đầu dây không phải của Lam Khê mà là tiếng hò hét chửi bới của một nhóm con gái khác thì cậu bắt đầu gấp gáp.
“Triệu Lam Khê! Chuyện gì thế?” Phó Hi Du vừa chạy ra khỏi phòng vừa hỏi, “Triệu Lam Khê! Có nghe tôi nói gì không?”
“Triệu Lam Khê! Cậu đang ở đâu hả?”
“Triệu Lam Khê!”
Càng nói, Phó Hi Du càng mất bình tĩnh. Đến lúc gọi Triệu Lam Khê đến lần thứ năm thì cậu cũng đã chạy xuống tới sân. Lại nhìn thấy ở gần khu vực để xe có một nhóm con gái đang túm tụm lại thì cậu liền vội vàng chạy tới đó.
…
Ở phía bên này, Lam Khê đang ngồi đè lên đứa con gái lúc đầu túm tóc cô. Mặc cho mấy đứa con gái còn lại kẹp chặt cổ hay là đấm đá vào người, Lam Khê vẫn tát liên tục vào mặt đứa con gái đang nằm dưới thân mình.
Cô quát lớn: “Có giỏi thì nói nữa đi! Có giỏi thì mày nói lại lần nữa xem nào!”
Đứa con gái bị đánh chính là bạn gái của Trương Lâm Tùng, lấy lý do vì Lam Khê nên Trương Lâm Tùng mới bị đình chỉ học để đến gây chuyện.
Cô ta vừa rồi nói Lam Khê nằm dưới thân Phó Hi Du để xin cậu bảo vệ, Lam Khê không quan tâm. Nhưng sau đó, cô ta mắng Phó Hi Du là “thằng không có mẹ” thì Lam Khê không thể nhịn nổi mà lao đến tấn công khiến cho cô ta hoảng tới nỗi không trở tay kịp, nhanh chóng bị vật ngã ra đất.
Những đứa con gái còn lại thấy cảnh này thì cũng hoảng sợ, nhưng vì lo cho đứa bạn đang bị đánh tới tấp nên vẫn cố gắng kéo Lam Khê ra.
Lúc này, một đứa con gái nhịn không được nữa, liền ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm vũ khí. Rất nhanh, một chiếc gậy bằng gỗ được đặt gọn dưới gốc cây đã thu hút sự chú ý của cô ta.
Cô ta chạy tới cầm lấy chiếc gậy, sau đó hô lớn: “Chúng mày tránh ra!”
Mấy đứa con gái đang kéo Lam Khê nghe vậy liền nhìn sang, sau đó hiểu ra thì liền đứng gọn vào một chỗ.
Đứa con gái cầm gậy đi tới, lớn tiếng với Lam Khê: “Mày mau thả nó ra, nếu không tao sẽ đập vỡ đầu mày đấy!”
Lam Khê nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục tát, còn không ngừng lẩm bẩm: “Mày nói lại đi! Mày nói lại xem nào!”
Đứa con gái cầm gậy nghĩ Lam Khê bị điên rồi, nếu không đập cho cô ngất đi thì bạn của cô ta sẽ xong đời. Thế là cô ta nhắm mắt rồi vung gậy. Nhưng ngay lúc cây gậy sắp đánh xuống, một cánh tay rắn rỏi đã vươn tới đỡ lấy, bảo vệ cho Lam Khê an toàn.
…
“Cạch” Gậy rơi xuống đất.
Phó Hi Du không quan tâm tới cánh tay bị thương mà vội vàng kéo Lam Khê ra khỏi người của bạn gái Trương Lâm Tùng.
Lúc đầu, Lam Khê vẫn còn dãy dụa. Nhưng sau đó, nhận ra người bên cạnh là Phó Hi Du thì liền ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy đứa con gái kia nhìn thấy Lam Khê đánh người thì cũng đã sợ. Bây giờ nhìn thấy Phó Hi Du thì lại càng khiếp sợ hơn.
Trong số mấy đứa con gái đó, đâu có đứa nào không biết Phó Hi Du khi mới vào trường đã đánh mấy anh lớp trên đến suýt nữa nhập viện. Ngay ngày hôm qua thôi, cậu còn vì một đứa con gái mới chuyển đến mà đánh cả Trương Lâm Tùng tới tím mặt, chân đi không vững.
Nhìn xuống bạn gái của Trương Lâm Tùng lúc này thì thấy cũng thê thảm chẳng kém bạn trai mình. Vốn chỉ muốn dạy cho Lam Khê một bài học, ai ngờ không những bị đánh mà còn đụng mặt Phó Hi Du. Đừng nói đến việc cậu ra tay đánh người. Dù ngay lúc này, cậu chỉ đứng yên một chỗ nhìn từng đứa con gái trước mặt bằng ánh mắt sắc lạnh của mình thôi cũng đã đủ để khiến cho người ta phải rùng mình sợ hãi.
Trong khi đó, Lam Khê đứng bên cạnh lại chẳng hay biết gì. Điều duy nhất cô cảm nhận được từ cậu lúc này không phải sự sợ hãi, mà là sự an toàn.
Còn cậu cũng vì để cô cảm thấy an tâm nên không ra tay xử lý mấy đứa con gái kia. Cuối cùng, cậu chỉ nói đúng một chữ: “Cút.”
Tuy nhiên, ánh mắt đầy ý đe dọa đã nói rõ cho tất cả những đứa con gái kia rằng:
“Nếu còn đụng tới Triệu Lam Khê, tao sẽ cho chúng mày sống không yên ổn.”