Hôm đó, sau khi Phó Hi Du và Lam Khê rời khỏi quán trà sữa mà hai người thường hay đến thì liền đi tới công viên. Và hôm đó, hai người đã ngồi ở chiếc ghế đá bên bờ hồ, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào mà không biết rằng ngay ngày mai, họ sẽ phải nói lời chia tay.
Tám giờ tối.
Phó Hi Du và Lam Khê rời khỏi công viên rồi về nhà.
Hôm đó Phó Hi Du rất vui, sau khi về nhà thì định lên giường ngủ sớm vì sáng mai là chủ nhật, anh và Lam Khê lại có hẹn đi chơi.
Trước khi đi ngủ, Phó Hi Du muốn gửi lời chúc ngủ ngon với Lam Khê nên liền lấy điện thoại nhắn tin. Nhưng bỗng nhiên, anh phát hiện ra trong hộp thư của mình có một tin nhắn được gửi từ người lạ.
Tên tài khoản của người này là một tổ hợp chữ cái không có ý nghĩa gì, giống như là chỉ đánh bừa chữ ra cho có vậy.
Phó Hi Du không nghĩ nhiều, chỉ tiện tay ấn xem tin nhắn. Nhưng không ngờ, tài khoản kia lại gửi cho Phó Hi Du ba video.
Ở video thứ nhất, Phó Hi Du điên cuồng lấy gạch đánh bạn học, trên chiếc áo đồng phục cấp hai còn dính đầy máu. Ở video thứ hai, Phó Hi Du đang đánh một đàn anh lớp trên. Xung quanh là một vài đàn anh khác đã bị anh đánh gục từ trước khi có người quay video. Còn video thứ ba là cảnh Phó Hi Du đánh Doãn Ngạc mặc cho anh ta van xin, thậm chí còn quỳ xuống.
Lúc nhìn thấy ba video này được tài khoản lạ gửi tới, trong lòng Phó Hi Du đã có dự cảm không lành. Mặc dù không biết là tại sao, nhưng trong lòng anh lại bắt đầu sợ hãi.
Nhưng rốt cuộc là anh đang sợ hãi điều gì? Anh nghĩ mãi mà không ra, giống như là anh đang sợ theo bản năng vậy.
Tuy nhiên, cho đến khi tài khoản kia gửi thêm tin nhắn, anh cuối cùng đã dần dần phát hiện ra mình sợ điều gì.
Tài khoản đó viết:
“Tao biết mày và Triệu Lam Khê đang yêu nhau. Nhưng mà có vẻ là cô ấy không thật sự thích mày đâu. Cô ấy chỉ đang muốn báo đáp vì mày đã giúp cô ấy thoát khỏi cảnh bị Trương Lâm Tùng bắt nạt thôi.”
“Nhưng mà mày thích cô ấy, đúng không?”
“Nếu không thì tại sao một kẻ chẳng ra gì như mày lại giúp cô ấy chứ?”
“Tuy nhiên Triệu Lam Khê ghét mấy kẻ bắt nạt lắm đấy! Cô ấy còn từng bị Trương Lâm Tùng bắt nạt nên cực kỳ ghét mấy đứa thích bắt nạt người khác như mày.”
“Mày nghĩ sẽ thế nào nếu tao gửi ba video trên cho cô ấy nhỉ? Cô ấy sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của mày, sau đó sẽ kinh tởm mày. Mày muốn như thế chứ?”
Phó Hi Du vô cùng căng thẳng, vội vàng nhắn hỏi: “Mày muốn gì?”
Rất nhanh, tài khoản kia liền trả lời: “Mày chia tay Triệu Lam Khê thì tao sẽ không gửi video cho cô ấy nữa. Đằng nào thì chia tay cô ấy, còn hơn là để cô ấy căm ghét rồi đá mày, đúng không?”
Phó Hi Du lúc này dù đang lo sợ, nhưng anh vẫn có thể suy nghĩ thấu đáo.
Anh biết Lam Khê sẽ không vì ba cái video này mà chia tay anh. Và anh cũng biết rằng cái kẻ đang nhắn tin với mình cũng biết điều đó. Vì vậy, kẻ đó mới muốn đe dọa anh, muốn anh sợ bị Lam Khê ghét bỏ rồi suy nghĩ không thông, chủ động chia tay cô ấy.
Nhưng mà kẻ đó dường như đã quá coi thường chỉ số IQ của anh. Hắn ta nghĩ anh sẽ vì mấy lời lẽ đó mà chia tay Lam Khê sao?
Phó Hi Du tức đến bật cười. Nhưng từ tận sâu trong lòng, anh đang vô cùng sợ hãi.
Không phải là sợ hãi vì Lam Khê sẽ căm ghét anh, mà là sợ hãi Lam Khê sẽ vì anh mà bị liên lụy.
Phó Hi Du đã biết Lam Khê muốn tiến vào giới giải trí. Cô rất xinh đẹp, lại là con gái của diễn viên nổi tiếng Triệu Việt nên tương lai chắc chắn sẽ rất thành công. Thế nhưng…
Nếu cô có bạn trai là kẻ bắt nạt thì sao?
Ngay từ đầu, lúc nghe Triệu Việt nói Lam Khê muốn trở thành diễn viên, Phó Hi Du vốn dĩ đã rất lo lắng rồi. Bởi vì là một người nổi tiếng, có người yêu đã trở thành chướng ngại trên con đường thành công. Vậy mà lại còn có một người yêu là kẻ bắt nạt người khác nữa thì Lam Khê sẽ phải làm sao đây?
Phó Hi Du ngay từ ban đầu đã cảm thấy mình sẽ làm ảnh hưởng Lam Khê. Nhưng anh quá thích cô, cũng biết cô rất thích mình nên mới mặc kệ tất cả.
Phó Hi Du nghĩ ở bên cạnh cô âm thầm thôi cũng được rồi. Anh không cần cô nói cho người khác biết anh là bạn trai của cô. Nếu lỡ bị phát hiện ra, Phó Hi Du nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng lắm, vì có rất nhiều diễn viên có người yêu, thậm chí còn đã kết hôn nhưng vẫn rất thành công, ví dụ như là Triệu Việt vậy.
Nhưng rồi, Phó Hi Du vẫn rất sợ. Bởi vì lỡ một ngày, một người bạn cũ nào đó biết anh và Lam Khê yêu nhau, sau đó lên mạng nói mấy câu như “Bạn trai của Triệu Lam Khê là một kẻ bắt nạt”, “Người yêu của Triệu Lam Khê suốt ngày đi đánh nhau” thì làm sao đây?
Phó Hi Du lo lắng như vậy, nhưng anh lại tự an ủi bản thân rằng thật ra mình không phải người xấu, mình cũng chẳng bắt nạt ai cả.
Rõ ràng là Phó Hi Du không sai, mà anh chỉ bị người khác hiểu lầm. Hơn nữa họ chỉ có thể nói miệng, chứ đâu có chứng cứ anh là kẻ bắt nạt đâu? Cho nên, dù họ có nói cũng sẽ chẳng có ai tin. Vì thế, Lam Khê cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Phó Hi Du đã an ủi mình như vậy để tiếp tục ở bên cạnh Lam Khê. Vậy mà…
Anh lại nhận được ba video.
Ba video làm bằng chứng cho việc anh là kẻ suốt ngày đi đánh nhau và bắt nạt người khác.
Ba video làm bằng chứng, khiến cho anh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Tối hôm đó, Phó Hi Du không trả lời tin nhắn của tài khoản kia.
Anh tự an ủi mình rằng không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Lại nhớ đến lời hẹn đi chơi với Lam Khê, anh liền cố gắng đi ngủ sớm để ngày mai còn đến đón cô. Nhưng rồi, anh lại đi vào một giấc mộng.
Trong giấc mộng đó, anh thấy Lam Khê đứng trên sân khấu, được mọi người ca ngợi, khen thưởng.
Họ nói cô xinh đẹp, họ nói cô diễn rất hay, họ nói cô là một nữ thần,...
Phó Hi Du mỉm cười, trong lòng vừa mừng rỡ vừa tự hào.
Lam Khê của anh thật sự rất xinh đẹp, Lam Khê của anh thật sự là một nữ thần.
Đối với Phó Hi Du, Lam Khê luôn luôn là người đẹp nhất, không một ai có thể xinh đẹp và lộng lẫy hơn cô.
Không những về ngoại hình, mà cả nội tâm của cô đều rất xinh đẹp. Vì vậy, cô luôn xứng đáng được nhận về những điều tốt đẹp nhất, xứng đáng được mọi người tán dương, hâm mộ.
Phó Hi Du cảm thấy như vậy mới là lẽ đúng.
Tuy nhiên, ánh đèn trên sân khấu vụt tắt.
Những tiếng reo hò cổ vũ bỗng chốc im bặt, thay vào đó là những tiếng mắng chửi vô cùng chói tai.
“Triệu Lam Khê! Tại sao cô lại đi yêu một kẻ bắt nạt người khác? Cô có mắt không vậy?”
“Triệu Lam Khê điên rồi đúng không? Trên đời có bao nhiêu đàn ông, sao lại đâm đầu vào một kẻ không ra gì thế?”
“Triệu Lam Khê! Có phải cô cũng giống như bạn trai của mình, là một kẻ bắt nạt hay không?”
“Người ta nói xứng đôi vừa lứa đấy! Người nào tốt đẹp thì sẽ gặp được người tốt đẹp. Còn cô ta đi yêu một kẻ không ra gì, chắc chắn là con người bên trong cô ta cũng y như thế.”
“Bạn trai của Triệu Lam Khê là kẻ bắt nạt sao? Tôi nghĩ cô ta cũng như thế đấy. Nếu không thì tại sao lại yêu anh ta chứ?”
“Đừng có tin vào vẻ ngoài cô ta thể hiện ra. Hãy nhìn vào người yêu của cô ta kìa! Anh ta là một kẻ bắt nạt nên chắc chắn cô ta cũng thế. Nếu không thì tại sao lại yêu nhau chứ? Một kẻ xấu và một người tốt sẽ không bao giờ đến bên nhau đâu.”
Trong giấc mơ, những lời lẽ đầy ác ý xông thẳng vào màng nhĩ Phó Hi Du, khiến cho anh căm phẫn đến phát điên lên.
Anh chạy tới, quát những người đang nói mau im miệng lại nhưng họ vẫn không ngừng tuôn ra những lời mắng nhiếc. Mà những lời đó lại không nhắm tới anh, mà lại hướng tới Lam Khê mà công kích.
Phó Hi Du không chịu nổi, liền chạy đến đánh một tên đàn ông đang không ngừng chỉ trích Lam Khê.
Kết quả, những người xung quanh đồng loạt lên tiếng:
“Xem này! Bạn trai của Triệu Lam Khê đánh người này.”
“Chúng tôi mới mắng một chút thôi mà đã đánh rồi. Nếu mắng thêm chút nữa chắc bạn trai của Triệu Lam Khê sẽ giết chúng tôi luôn đó!”
Phó Hi Du càng nghe càng phát điên lên. Chưa bao giờ sáu chữ “bạn trai của Triệu Lam Khê” lại khiến anh tức giận đến thế. Nhưng rồi, anh lại phát hiện những người đang chửi bới bỗng im lặng rồi biến mất.
Thật là tốt!
Phó Hi Du cảm thấy thật thanh thản khi không có những lời lẽ cay nghiệt bên tai. Nhưng còn chưa được bao lâu, anh lại nghe thấy một tiếng hét lớn vang lên từ phía sau, khiến cho anh vô cùng hốt hoảng.
Bởi vì tiếng hét đó là của Lam Khê.
Phó Hi Du hoảng loạn, vội vàng chạy tới nhưng lại bị một vật thể vô hình giữ lại, khiến cho anh không thể nào di chuyển được.
Phó Hi Du kinh sợ, vội vàng lớn tiếng gọi “Lam Khê”, “Lam Khê”,... Nhưng rồi, anh lại thấy một đám người vây quanh cô.
Người thì túm tóc, người thì đánh cô,...
Phó Hi Du phát điên, gào thét bảo bọn họ mau dừng tay lại. Thế nhưng, bọn họ lại nói với anh rằng:
“Mày bắt nạt người khác thì bạn gái mày sẽ phải trả giá thay cho mày.”