Trước khi tới công ty Việt Tuệ, Lam Khê đã in danh sách những bạn học từng bắt nạt Phó Hi Du mà Vũ Minh đưa cho rồi đặt gọn vào chiếc kẹp tài liệu.
Đến khi tới công ty Việt Tuệ, Lam Khê liền vội vàng đi lên phòng làm việc của bố cô - chủ tịch Triệu Việt.
Lam Khê mở cửa, bước vào trong, lần đầu tiên không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, ngồi xuống phía đối diện bố mình.
Chủ tịch Triệu Việt thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì gấp đến quên cả gõ cửa thế?”
Vì đi hơi nhanh nên lúc này, nhịp thở của Lam Khê chưa ổn định. Nghe bố hỏi, cô liền hít một hơi thật sâu, sau đó mới đáp: “Con muốn hỏi chuyện của diễn viên Phó Hi Du. Chủ tịch định xử lý thế nào ạ?”
Lam Khê nghĩ chủ tịch Triệu Việt sẽ không tuyệt tình với Phó Hi Du, vì dù sao hai người họ cũng đã quen biết từ lâu. Hơn nữa, Phó Hi Du lại là át chủ bài do chính chủ tịch đào tạo nên ông sẽ không vứt bỏ anh dễ dàng như vậy.
Mà Phó Hi Du nhất định cũng đã giải thích cho chủ tịch biết anh không phải là người bắt nạt bạn bè rồi. Chủ tịch biết anh không phải người xấu thì sẽ tìm cách giúp đỡ anh thôi.
Chỉ là Lam Khê đã nói ra câu hỏi của mình được một lúc lâu, nhưng chủ tịch Triệu Việt vẫn im lặng, không hề trả lời khiến cho cô bắt đầu sốt ruột.
Vì vậy, cô không vòng vo nữa, liền đưa chiếc kẹp tài liệu cho chủ tịch rồi nói:
“Đây là danh sách những bạn nam hồi cấp hai đã từng bắt nạt Phó Hi Du. Những người mà Phó Hi Du đã đánh ở video thứ nhất đều nằm trong danh sách này.
Còn những người bị Phó Hi Du đánh ở video thứ hai cũng từng bắt nạt Phó Hi Du. Nhưng bọn họ là do những người ở trong video thứ nhất nhờ vả nên mới làm vậy.
Vì thế, chủ tịch có thể xử lý những người ở video thứ nhất trước, sau đó thông qua họ là có thể giải quyết được những người ở video thứ hai.”
Lam Khê dõng dạc nói, từng câu từng chữ đều phát âm rất rõ ràng. Chủ tịch Triệu Việt mặc dù còn muốn nghe thêm cô sẽ nói gì tiếp theo, nhưng ông không khỏi tò mò nên liền cắt lời: “Con lấy danh sách này từ đâu?”
Lam Khê nói dối không chớp mắt:
“Trước kia con học chung với Phó Hi Du hồi cấp ba. Danh sách này là của một người bạn học cấp ba khác đã từng học chung với con và Phó Hi Du đưa cho.
Còn lý do cô ấy có danh sách này là vì hồi cấp hai, cô ấy từng từng học chung với Phó Hi Du nên biết rõ ai đã từng bắt nạt anh ấy.”
Triệu Việt thừa biết con gái mình nói dối nhưng cũng không thẳng thừng vạch trần, chỉ hỏi: “Tại sao lại đưa cho con mà không phải đưa cho Phó Hi Du? Không phải đưa cho Phó Hi Du thì sẽ thuận tiện hơn sao?”
Lam Khê không chút nao núng, liền đáp: “Bởi vì cô ấy là con gái, không thân thiết với Phó Hi Du mà thân với con hơn.”
Nghe đến đây, chủ tịch Triệu Việt bật cười, lại hỏi: “Vậy tại sao tự nhiên cô ấy lại đưa danh sách này cho con? Là cô ấy tự đưa, hay là con nhờ cô ấy đưa?”
Lam Khê có chút bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh, mỉm cười trả lời: “Scandal của Phó Hi Du đã xuất hiện trên hot search rất lâu, hiện tại vẫn còn đang chễm chệ vị trí số một trên bảng xếp hạng. Vì vậy, người bạn kia có bàn luận với con về chuyện cũ của anh ấy. Nhân tiện, cô ấy đưa luôn cho con danh sách này.”
“Vậy sao?” Triệu Việt hỏi lại.
Thấy Lam Khê đáp “Vâng!”, ông liền bảo: “Được rồi, con ra ngoài đi.”
Không biết tại sao, Lam Khê cảm thấy rất bất an. Cô đứng dậy, bước được vài bước thì lại dừng, sau đó quay lại, ngồi xuống đối diện chủ tịch Triệu Việt, gọi ông một tiếng: “Bố!”
Chủ tịch nhìn cô, “Con còn có chuyện gì nữa sao?”
Lam Khê ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng nói: “Bao giờ bố mới xử lý chuyện của Phó Hi Du? Bây giờ trên mạng xã hội chửi anh ấy rất thê thảm…”
“Vì vậy nên con mới bảo Đồng Sơn đừng cho Phó Hi Du lên mạng?” Triệu Việt bỗng cắt lời Lam Khê.
Lam Khê sửng sốt, suýt chút nữa đã hỏi “Tại sao bố biết?”. Nhưng bây giờ, vấn đề tại sao không còn quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là Phó Hi Du.
Lam Khê nói: “Con là con của bố mẹ, là con gái của chủ tịch công ty Việt Tuệ. Vì vậy, quan tâm đến nghệ sĩ của công ty chính là công việc của con. Hơn nữa, Phó Hi Du lại là át chủ bài do bố đào tạo. Vì vậy, con nghĩ mình phải chú ý đến anh ấy hơn một chút.”
Chủ tịch Triệu Việt gật đầu, khuôn mặt rõ ràng tỏ ý đồng tình nhưng lời nói lại có chút ý tứ:
“Bố thấy con rất có tố chất làm quản lý đấy! Không những quan tâm đến nghệ sĩ, còn vạch sẵn đường đi nước bước để bảo vệ nghệ sĩ của mình.
Bây giờ đến cả danh sách những người đã bắt nạt nghệ sĩ từ hồi cấp hai mà con còn có. Bố nghĩ không khéo ngày mai, con còn có thể tung ra cả bằng chứng để đảo ngược làn sóng dư luận luôn đấy!”
Lam Khê cười nhẹ.
Bằng chứng, cô có rồi. Và bằng chứng này, cộng thêm sự giúp đỡ của những người bạn cũ kia thì hoàn toàn có thể khiến cục diện thay đổi.
Tuy nhiên, cô còn hy vọng bố cô phải khiến cho những người từng bắt nạt Phó Hi Du lên tiếng thừa nhận chuyện mình đã làm. Có như vậy thì những người đã nhục mạ Phó Hi Du trên mạng xã hội mới sáng mắt ra, biết đường mà ăn năn hối lỗi về những ngôn từ xúc phạm người khác của họ.
Lam Khê biết quả thật trong chuyện này, bản thân có hơi tham lam. Cô không chỉ muốn Phó Hi Du được rửa oan, mà còn muốn những người xúc phạm anh phải cúi đầu xin lỗi anh nữa.
Nhưng tham lam như vậy thì sao chứ?
Làm sai thì phải xin lỗi, không phải sao?
Lam Khê nhìn chủ tịch Triệu Việt, không chút e dè mà hỏi thẳng: “Bố định bao giờ mới xử lý chuyện này?”
Chủ tịch Triệu Việt cũng không làm mất thời gian của con gái nữa. Dù sao chủ tịch cũng rất quan tâm Phó Hi Du nên sẽ không làm chậm trễ việc của anh. Vì vậy, ông ngay lập tức gọi điện cho cấp dưới của mình xử lý chuyện này.
Lam Khê thấy vậy cũng yên tâm, liền xin phép bố mình rồi ra ngoài. Nhưng đi gần đến cửa, cô bỗng nghe bố mình hỏi: “Con biết nhiều chuyện của Phó Hi Du như thế, vậy có biết tại sao ở video thứ ba, Phó Hi Du lại đánh bạn học sinh kia không?”
Lam Khê ngẩn người một lúc, sau đó liền quay lại nhìn bố, hỏi: “Phó Hi Du chưa nói chuyện đó cho bố?”
Chủ tịch Triệu Việt lắc đầu: “Bố đã hỏi, nhưng thằng bé không nói.”
Lam Khê nghe vậy thì không biết trong người mình lúc này đang tồn tại những cảm xúc gì. Cô chỉ biết, một trong những số cảm xúc đó chính là bực bôi.
Cực kỳ bực bội.
Phó Hi Du bị ngốc hay sao mà không nói?
Chuyện quan trọng như thế mà không kể, chẳng lẽ là vì cô à?
Lam Khê không biết, cũng không muốn biết. Nhưng Phó Hi Du không nói thì để cô nói.
Lam Khê đi đến trước bàn làm việc của bố, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Từ việc ngày đầu tiên đi học bị bắt nạt, đến việc Phó Hi Du bảo vệ cô, vì cô nên mới đánh Doãn Ngạc.
Chủ tịch Triệu Việt nghe xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm vì đã biết được nguyên nhân. Tuy nhiên, ông cũng lo lắng vì chuyện này có liên quan đến con gái mình.
Còn Lam Khê sau khi kể xong toàn bộ thì liền nói: “Chính vì Phó Hi Du đã từng giúp đỡ con, cho nên con mới hy vọng bố có thể sớm giải quyết chuyện này. Có như vậy, con mới không cảm thấy áy náy.”
Chủ tịch Triệu Việt nghe xong thì gật đầu. Lam Khê cũng không còn gì để nói nên liền ra về.
Nhìn theo con gái, chủ tịch Triệu Việt nhớ đến câu nói “Vì Phó Hi Du đã từng giúp đỡ…” thì lại càng thấy lo lắng hơn.
Ông biết, câu nói ấy không chỉ là Lam Khê nói cho mình, mà còn nói cho chính cô.
Cô muốn nhắc nhở rằng mình quan tâm Phó Hi Du nhiều như vậy là vì đã từng được anh giúp đỡ.