Phó Hi Du bị Đồng Sơn mắng là gian xảo vì lấy nhầm điện thoại của Lam Khê nhưng vẫn không có ý định giải thích. Bởi vì dù sao, việc Phó Hi Du gian xảo là không thể chối cãi. Hơn nữa so với việc lấy nhầm điện thoại của Lam Khê thì những việc anh làm còn xảo trá hơn nhiều.
Tuy nhiên, Lam Khê muốn Đồng Sơn lấy lại điện thoại từ chỗ anh thì không được. Mặc dù lúc đá điện thoại của cô đi, anh không có ý nghĩ lợi dụng chiếc điện thoại để kiếm cơ hội gặp cô. Thế nhưng, anh cũng không thể để cơ hội sẵn có bị vụt mất được.
Vì thế, anh gửi tin nhắn cho Đồng Sơn: “Em sẽ tự trả lại điện thoại cho cô ấy.”
Đồng Sơn đọc được tin nhắn này thì nghĩ: Đúng như mình đoán. Cái tên Phó Hi Du xảo quyệt này có ý đồ với con gái nhà người ta đây mà.
Đồng Sơn lắc đầu rồi truyền đạt lại cho Lam Khê lời nói Phó Hi Du.
Lam Khê xem tin nhắn xong liền cau mày khó chịu, ngay lập tức trả lời Đồng Sơn: “Anh đi lấy luôn giúp em được không?”
Đồng Sơn chụp lại màn hình tin nhắn rồi gửi cho Phó Hi Du. Phó Hi Du liền đáp: “Em đang bận, không có nhà. Anh hỏi cô Lam Khê khi nào rảnh để em qua.”
Đồng Sơn thở dài bất lực, lại truyền đạt lại lời nói của Phó Hi Du.
Lam Khê lại nhờ vả: “Anh hỏi Phó Hi Du bao giờ rảnh thì anh qua lấy giúp em, sau đó em sẽ qua chỗ anh lấy.”
Đồng Sơn đọc được tin nhắn này thì dám khẳng định Lam Khê đang muốn tránh mặt Phó Hi Du. Anh lại trách Phó Hi Du mặt dày đeo bám, khiến cho Lam Khê cũng chán ghét thì thật sự là một tên đàn ông có vấn đề. Nếu không thì đã đẹp trai, diễn giỏi thì sao lại khiến người ta xa lánh đến mức này chứ?
Đồng Sơn tiếc trong lòng một chút, sau đó lại một lần nữa chụp lại màn hình gửi Phó Hi Du.
Phó Hi Du rất nhanh đã trả lời: “Làm như vậy rất phiền phức. Em đưa cho anh, sau đó anh lại trả cho cô Lam Khê thì không phải vừa tốn công sức vừa tốn thời gian hay sao?”
Đồng Sơn nghĩ cũng có lý, lại thấy Phó Hi Du nhắn tiếp: “Anh hỏi cô Lam Khê lúc nào rảnh, để em đưa điện thoại cho cô ấy thì sẽ tiện hơn.”
Đồng Sơn lần này thật sự mắc mệt với đôi trai gái kia, trong lòng thầm than vãn hai người sao không tự đi mà nói với nhau đi, bắt anh đứng giữa rồi làm bồ câu đưa thư làm gì?
Không phải giống như Phó Hi Du nói là rất phiền phức, vừa tốn thời gian, lại tốn công sức hay sao?
Đồng Sơn than vãn trong lòng rồi chụp màn hình cuộc nói chuyện với Phó Hi Du rồi trực tiếp gửi sang cho Lam Khê.
Lam Khê nhận được tin nhắn thì phát cáu, định bảo Đồng Sơn không cần để ý đến Phó Hi Du, cứ đi lấy điện thoại giúp cô là được. Tuy nhiên, Đồng Sơn lại nhắn trước rằng:
“Hay là cô Lam Khê nhắn tin thẳng với Phó Hi Du đi. Chứ để tôi truyền tin cho hai người cũng hơi bất tiện, lại rất tốn thời gian nữa.”
“À đúng rồi!”
“Điện thoại của Phó Hi Du đang ở chỗ tôi, bây giờ cậu ấy đang dùng tài khoản trên mạng xã hội để nhắn tin. Nhưng mà không phải tài khoản hay dùng, mà cậu ấy đang nhắn tin bằng một tài khoản khác. Bây giờ tôi gửi link tài khoản đó cho cô nhé!”
Đồng Sơn sau đó đã ngay lập tức gửi link.
Lam Khê cảm thấy cứ để Đồng Sơn chuyển lời giúp mình và Phó Hi Du thì cũng rất phiền nên quyết định nói chuyện thẳng với anh cho nhanh gọn.
Vì thế, cô nhanh chóng ấn vào link. Chỉ là trên màn hình liền hiện lên một thông báo.
[Bạn đã chặn tài khoản này.]
Lam Khê giật mình. Hóa ra đây là tài khoản cũ của Phó Hi Du sao?
Lam Khê lúc nhìn ảnh đại diện của Phó Hi Du trên ảnh chụp màn hình của Đồng Sơn thì không nhận ra. Bởi vì ảnh đại diện ở cả hai tài khoản cũ và mới của Phó Hi Du đều là ảnh mặc định.
Bây giờ, muốn nhắn tin với Phó Hi Du lại phải nhắn bằng tài khoản cũ. Vậy là phải hủy chặn sao?
Mặc dù là đồng nghiệp nên Lam Khê đã từng vài lần nhắn tin với Phó Hi Du. Nhưng bây giờ lại bảo cô hủy chặn tài khoản cũ của anh thì cô cảm thấy có gì đó không được tự nhiên cho lắm.
Cũng bởi vì khi còn là người yêu, Lam Khê và Phó Hi Du thường nhắn mấy lời thân mật với nhau qua tài khoản này. Bây giờ lại bảo cô bỏ chặn rồi nhắn tin với anh, vậy thì kiểu gì cô cũng nhìn thấy lịch sử tin nhắn của cô và anh trước kia.
Thật ra Lam Khê có thể xóa tin nhắn cũ đi, nhưng cô không làm vậy. Lý do vốn dĩ chỉ có một, đó là vì cô không muốn xóa đi kỷ niệm. Nhưng cô lại tự nhủ với mình rằng, nguyên do là vì cô kiêu ngạo, không muốn che giấu những việc mình đã làm trong quá khứ mặc dù nó khiến cho cô phải khổ tâm.
Tuy nhiên lúc này, Lam Khê lại thuyết phục bản thân buông bỏ kiêu ngạo đi. Dù sao đi nữa thì cũng chỉ là bỏ chặn bạn trai cũ vì có chuyện cần nói thôi mà.
Và thế là Lam Khê lại bỏ chặn và nhấn vào mục gửi tin nhắn. Lịch sử trò chuyện cũng theo đó mà hiện lên.
Tin nhắn cuối cùng trên khung trò chuyện chính là tin nhắn của Phó Hi Du vào cái ngày mà anh nói lời chia tay. Anh nói rằng hai giờ chiều sẽ đến nhà của cô.
Đến làm gì ư?
Đến để chia tay đấy!
Vốn dĩ sáng hôm đó còn hẹn cô đi chơi nhưng lại thất hẹn, sau đó buổi chiều thì chia tay cô, còn nói cô và anh không hợp. Và sau đó thì những câu nói khiến cô nhớ mãi đã được ra đời.
“Thời gian qua rất cảm ơn cậu. Cậu là một cô gái tốt, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”
“Tình cảm phải là từ hai phía, không phải một mình cậu thấy hợp thì chúng ta phải ở bên nhau.”
“Mọi chuyện đều là tớ sai. Ngay từ đầu, tớ không nên tỏ tình với cậu.”
Bây giờ nhớ lại, Lam Khê cảm thấy thật cay đắng làm sao. Rồi nhớ đến sáng nay, Phó Hi Du muốn chịu trách nhiệm, Lam Khê lại thấy nực cười.
Tự dưng, cô thật sự rất muốn mắng Phó Hi Du, chửi Phó Hi Du té tát. Vì thế, Lam Khê không nhắn tin mà ấn nút gọi.
Phó Hi Du lúc này vẫn đang chờ tin nhắn của Đồng Sơn, đợi anh ấy thông báo cho anh biết Lam Khê đã đồng ý để anh mang điện thoại đến cho cô hay chưa.
Không ngờ, màn hình điện thoại lại hiện lên cuộc gọi từ tài khoản tên Triệu Lam Khê.
Phó Hi Du ngẩn người, hoàn toàn không tin vào mắt mình bởi vì tài khoản anh đang dùng vốn đã bị Lam Khê chặn. Nhưng nhanh chóng, anh vẫn bắt máy, giọng nói run run: “Lam Khê à?”
Lam Khê vốn đang tức giận, nhưng nghe thấy giọng nói của anh thì sự tức giận liền giảm mất phân nửa. Tuy nhiên, cô vẫn mạnh miệng lớn tiếng:
“Phó Hi Du, anh đang cố tình chọc tức tôi đúng không? Rốt cuộc anh có định trả lại điện thoại cho tôi hay không vậy?”
Phó Hi Du dù bị quát nhưng nghe được giọng của Lam Khê thì vẫn thấy trong lòng vui vẻ, liền nhẹ nhàng đáp: “Bao giờ cô rảnh? Tôi sẽ…”
“Đưa cho anh Đồng Sơn.”, Lam Khê cắt lời, “Để anh ấy mang cho tôi.”
Phó Hi Du khựng lại một giây, sau đó liền nói: “Như vậy rất phiền phức, để tôi mang cho cô thì thuận tiện hơn.”
“Tôi không cần thuận tiện.” Lam Khê ngay lập tức đáp, giọng nói kiên định. Nhưng Phó Hi Du lại càng kiên định hơn, giọng nói vẫn mềm dẻo: “Nhưng người khác cần.”
Lam Khê dần mất kiên nhẫn, giọng nói có chút cáu kỉnh: “Trong chuyện chiếc điện thoại này, người liên quan chỉ có hai chúng ta và anh Đồng Sơn. Về phần tôi, tôi không thấy phiền. Về phần anh, tôi đã nghe anh Đồng Sơn nói rằng điện thoại của anh đang ở chỗ anh ấy. Vậy chẳng phải đằng nào anh cũng phải gặp anh Đồng Sơn để lấy lại điện thoại của mình sao?”
“Tôi nói anh đưa điện thoại của tôi cho anh Đồng Sơn, rõ ràng đã giúp anh bớt công bớt việc, đỡ phải gặp anh Đồng Sơn xong lại còn phải chạy sang chỗ tôi. Vậy mà anh còn nói không thuận tiện cái gì?”
Phó Hi Du trầm mặc hai giây, sau đó liền trả lời: “Nhưng anh Đồng Sơn sẽ thấy không thuận tiện. Anh ấy đáng lẽ chỉ cần gặp tôi để trả điện thoại. Bây giờ cô bảo tôi đưa điện thoại cho anh ấy, vậy không phải anh ấy sẽ phải tốn công đi gặp cô nữa sao?”