Lam Khê lái xe về đến nhà vào khoảng hơn tám giờ. Nhưng đến khi vào nhà rồi, cô mới nhớ ra mình đã quên điện thoại ở nhà Phó Hi Du.
Trong lúc đó, Phó Hi Du đã tìm được điện thoại của cô, còn giúp cô sạc pin rồi tìm cơ hội trả lại đồ.
Nhưng bỗng nhiên, điện thoại của Lam Khê đang sạc lại bỗng reo lên.
Phó Hi Du thấy có người gọi, nhưng anh không định nghe cho đến khi thấy cái tên hiện trên màn hình.
[Tiền bối Từ Tuấn Lam]
Phó Hi Du nhăn mày, tâm trạng hỏng bét từ sáng đến giờ còn chưa có chỗ phát tiết bây giờ cuối cùng cũng có thể tuôn ra.
Anh đi đến, thản nhiên nghe máy: “Alo?”
Từ Tuấn Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng đàn ông, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình gọi nhầm máy. Nhưng sau khi kiểm tra lại, đã chắc chắn mình gọi cho Lam Khê thì liền thay đổi thái độ.
Anh ta lễ phép nói: “Chào chú Triệu Việt, chú có thể chuyển máy cho Lam Khê không?”
Phó Hi Du nhếch mép khinh bỉ, giọng nói châm chọc đáp: “Xin lỗi, chú Triệu Việt không có ở đây. Để tôi gọi điện cho chú ấy, nhờ chú ấy chuyển máy cho Lam Khê giúp anh nhé!”
Từ Tuấn Lam vừa nãy mới nghe thấy tiếng “Alo” của Phó Hi Du nên chỉ phát hiện đầu dây bên kia là giọng đàn ông. Bây giờ nghe kỹ giọng Phó Hi Du rồi thì mới chắc chắn người đang nói chuyện với mình là “một người đàn ông trẻ”.
Một người đàn ông trẻ cầm điện thoại của Lam Khê.
Từ Tuấn Lam nghĩ tới đây đã khó chịu, lại phải nghe cái giọng điệu châm chọc đầy khiêu khích của đối phương thì lại càng khó chịu hơn.
Anh liền đen mặt, giọng nói lộ rõ vẻ bực bội: “Anh là ai?”
Phó Hi Du cũng bực bội không kém, không buồn giấu giếm thái độ khó chịu mà đáp lại: “Liên quan đến anh à? Sáng ra gọi cái gì mà gọi? Lam Khê không rảnh nghe điện thoại của anh, tốt nhất đừng có gọi nữa. Đồ phiền phức!”
Nói xong, Phó Hi Du ngay lập tức tắt máy, còn suýt nữa đã không nhịn được mà kéo Từ Tuấn Lam vào danh sách đen.
Từ Tuấn Lam bây giờ đã tức đến đỏ mặt, ném phăng chiếc điện thoại xuống ghế.
Anh ta muốn hỏi Lam Khê tối qua sao lại về sớm, quan tâm cô về nhà có an toàn hay không thì người nhấc máy lại là một tên đàn ông nào đó.
Mà quan trọng là giọng nói của tên này hình như có hơi quen.
Từ Tuấn Lam nghĩ là Lương Kỳ sao? Hay là Phó Hi Du?
Nghĩ kỹ lại thì không giống giọng Lương Kỳ lắm mà giống giọng Phó Hi Du hơn. Nhưng Từ Tuấn Lam nghĩ không thể nào là Phó Hi Du được nên đành vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc là ai.
Chẳng lẽ là một người nào đó anh ta không quen?
Là bạn tình của Lam Khê sao?
Không! Từ Tuấn Lam không nghĩ Lam Khê lại có bạn tình. Nhưng anh ta đã hỏi Triệu Miên, Trệu Miên đã nói hiện tại Lam Khê chưa có bạn trai, đang tập trung vào sự nghiệp.
Vậy có thể là anh họ, em họ?
Đúng!
Nhất định là anh em họ.
Từ Tuấn Lam nghĩ vậy thì mới thấy đỡ tức, liền nhặt chiếc điện thoại trên ghế lên rồi gọi điện lại cho Lam Khê, thầm nghĩ lần này có thể cô sẽ nghe máy, hoặc là để cái người đàn ông kia nghe cũng được. Từ Tuấn Lam sẽ hỏi rõ mối quan hệ giữa người đàn ông kia và Lam Khê.
Tuy nhiên, kết quả không như Từ Tuấn Lam mong đợi.
Phó Hi Du vừa thấy người gọi lại là Từ Tuấn Lam thì liền tắt máy, còn phải tự nhắc nhở mình nên kiên trì một chút, đừng mất kiên nhẫn mà đem Từ Tuấn Lam vào danh sách đen, nếu không Lam Khê biết được sẽ tức giận.
Trong lúc đó, công ty đối thủ của Việt Tuệ mới đăng bài viết giới thiệu nghệ sĩ mới của công ty.
Nghệ sĩ này là du học sinh mới từ nước ngoài về, chiều cao nổi trội, khuôn mặt nam tính góc cạnh, tuy không đẹp trai xuất sắc nhưng lại rất thu hút.
Tên của anh ta là Trương Lâm Tùng.
Lam Khê vì để quên điện thoại ở nhà Phó Hi Du nên đành phải dùng laptop để xem tin tức. Không ngờ rất nhanh, cô đã nhìn thấy bức ảnh của Trương Lâm Tùng được công ty đối thủ đăng lên.
Trong giây lát, Lam Khê đã nhớ ra người này.
Đây chẳng phải Trương Lâm Tùng - người đã từng bắt nạt cô hồi cấp ba hay sao?
Lam Khê nhếch môi cười, thật sự muốn cho anh ta một bài học nhớ đời. Nhưng bỗng nhiên, cô nhớ tới năm đó, nhiều nam sinh đã từng đứng sau lưng nói xấu Phó Hi Du chỉ vì nghĩ anh và Trương Lâm Tùng là bạn.
Vì thế, Lam Khê nghĩ không nên công khai công kích Trương Lâm Tùng trên mạng. Ngộ nhỡ, anh ta lại lôi kéo Phó Hi Du vào chuyện này, hoặc là mấy nam sinh trước kia nhắc tới Phó Hi Du thì anh sẽ gặp phiền phức.
Nghĩ tới đây, Lam Khê liền đổi phương pháp trả đũa Trương Lâm Tùng.
Không công khai chuyện của anh ta ra nữa, thay vào đó âm thầm giở trò, cho anh ta không thể tìm được chỗ đứng trong giới giải trí, sau đó giã từ ước mơ trở thành người nổi tiếng.
Lam Khê cảm thấy cách làm này rất tuyệt, liền ngay lập tức muốn tiến hành.
Vì vậy, cô theo thói quen, vươn tay muốn lấy điện thoại gọi điện cho Triệu Miên để nhờ chị họ giúp đỡ. Tuy nhiên, vươn tay ra rồi, Lam Khê mới nhớ ra điện thoại đã để quên ở nhà của Phó Hi Du.
Cô tức đến muốn mắng người, nhưng có mắng cũng chẳng có tác dụng gì nên đành thôi. Chuyện quan trọng là phải lấy điện thoại về đã.
Thế nhưng, sau chuyện tối hôm qua và sáng hôm nay, Lam Khê thật sự không muốn phải gặp mặt Phó Hi Du một chút nào. Dù có bảo cô đi lấy điện thoại, hay là bảo Phó Hi Du mang điện thoại tới thì Lam Khê cũng cảm thấy không vui.
Mà chuyện này bắt đầu là do ai?
Chẳng phải là do Đồng Sơn hôm qua bận việc nên Lam Khê mới phải đưa Phó Hi Du về nhà sao?
Đồng Sơn lúc này đang ở nhà bỗng hắt hơi một cái, trong lòng thầm hỏi không biết ai vừa nhắc tới mình.
Còn Lam Khê nghĩ tới Đồng Sơn thì liền dùng laptop, nhắn tin qua tài khoản mạng xã hội cho anh.
[Triệu Lam Khê]: Chào anh! Hôm qua đưa Phó Hi Du về nhà, anh ấy lấy nhầm điện thoại của tôi về. Anh có thể giúp tôi đến nhà anh ấy để lấy lại điện thoại được hay không?
Đồng Sơn đọc được tin nhắn của Lam Khê thì thấy có gì đó sai sai.
Không phải hôm qua Phó Hi Du đã cố tình đưa điện thoại cho anh rồi sao? Sao Phó Hi Du lại cầm nhầm điện thoại của Lam Khê được chứ?
Chẳng lẽ là uống say thật nên quên mất, cứ tưởng trong người còn điện thoại nên mới lấy nhầm của Lam Khê sao?
Đồng Sơn cảm thấy rất có khả năng này, nhưng lại nhớ đến hôm ở nhà hàng, Phó Hi Du uống rất nhiều rượu nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo. Làm sao hôm qua lại có thể dễ dàng say xỉn được chứ?
Hơn nữa, Phó Hi Du rõ ràng có ý đồ với Lam Khê, vì vậy sẽ không để bản thân say thật. Say giả thì còn có thể.
À…
Nghĩ đến đây, Đồng Sơn cũng đã hiểu.
Nhất định là Phó Hi Du cố tình lấy nhầm điện thoại của Lam Khê để tìm cơ hội đem trả cho cô, sau đó lại kiếm cớ mời cô đi ăn cơm hay uống cafe chứ gì?
Đồng Sơn phán đoán xong thì cảm thấy mình thật thông minh, liền gọi điện cho Phó Hi Du thì thấy chiếc điện thoại bên cạnh reo lên.
Lúc này, anh mới nhớ ra là điện thoại của Phó Hi Du ở chỗ của mình. Vì vậy, anh lại phải nhắn tin qua mạng xã hội cho Phó Hi Du.
Phó Hi Du lúc này đang dùng một chiếc điện thoại khác để xem tin tức bằng tài khoản của Cơn Mưa.
Anh có ba chiếc điện thoại, nhưng chỉ có chiếc đang ở nhà của Đồng Sơn là có sim điện thoại.
Trong ba chiếc, một chiếc (đang để ở nhà Đồng Sơn) dùng để đăng nhập vào tài khoản Phó Hi Du, một chiếc là đăng nhập vào khoản Cơn Mưa, chiếc còn lại đăng nhập vào tài khoản Phó Hi Du “cũ” - tài khoản đã bị Lam Khê chặn.
Mà Đồng Sơn biết Phó Hi Du có tận ba chiếc điện thoại, cũng biết tài khoản Phó Hi Du “cũ” kia. Vậy nên sau khi gửi tin nhắn vào tài khoản “Phó Hi Du” nhưng không được đáp lại, Đồng Sơn liền gửi thử tin nhắn vào tài khoản Phó Hi Du “cũ”.
Lúc này, Phó Hi Du đang xem bài viết mới của fan couple Du Khê bằng tài khoản Cơn Mưa thì nghe thấy chiếc điện thoại cũ đặt ở trong ngăn bàn của mình kêu “ting” một cái.
Trong giây lát, tim của Phó Hi Du thắt lại, bởi vì chiếc điện thoại ấy dùng để đăng nhập vào tài khoản “Phó Hi Du “cũ”. Mà năm xưa, chiếc điện thoại ấy thường được dùng để nhắn tin với Lam Khê - bạn gái của anh.
Phó Hi Du lúc này vừa bồn chồn, vừa mừng rỡ, thầm cầu mong người gửi vẫn là Lam Khê. Nhưng thấy hai chữ “Đồng Sơn” hiện lên màn hình, Phó Hi Du liền thất vọng, trên mặt lộ rõ vẻ “ghét bỏ” không thèm che giấu.
Nhưng nể tình Đồng Sơn là trợ lý của anh, hôm qua lại còn giúp anh nên anh mới miễn cưỡng mở tin nhắn của anh ấy.
Không ngờ, anh ấy lại nhắn hỏi: “Cậu thật là gian xảo! Còn cố tình lấy nhầm điện thoại của cô Lam Khê để kiếm cơ hội gặp cô ấy cơ đấy! Thật đúng là tâm cơ mà!” Kèm theo tin nhắn là ảnh chụp màn hình Lam Khê nhờ Đồng Sơn lấy giúp điện thoại.
Phó Hi Du - người không hề lấy nhầm điện thoại của Lam Khê mà chỉ đá điện thoại của cô vào một góc đang cảm thấy bản thân “rất vô tội”.
Không thể phát nội dung đa phương tiện.