Câu trả lời của Lam Khê hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Tưởng San nên lúc này, Tưởng San thấy hơi kinh ngạc. Hơn nữa, Lam Khê còn vừa gọi hai tiếng “Hi Du”?
Tưởng San gượng cười, hỏi Lam Khê: “Cậu gọi tên của Hi Du thân mật như vậy từ khi nào thế?”1
Lam Khê khẽ nhíu mày, cảm thấy khó chịu trước câu hỏi này. Nhưng cô vẫn mỉm cười xã giao, lịch sự đáp: “Khi tôi còn học cấp ba đã từng gọi Phó Hi Du là Hi Du rồi.”
“Học cấp ba?” Tưởng San sững người, “Hai người quen nhau từ khi còn học cấp ba sao?”1
Lam Khê thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Nếu là một người tinh ý, chắc chắn sẽ đoán ra rằng Lam Khê không muốn nói chuyện nữa. Nhưng rất tiếc, Tưởng San chẳng tinh ý chút nào.
Hơn nữa lúc này biết rằng Lam Khê và Phó Hi Du quen nhau từ cấp ba, trong lòng Tưởng San bỗng cảm thấy không vui. Bởi vì quen nhau lâu như vậy, bây giờ Phó Hi Du và Lam Khê lại còn là đồng nghiệp cùng công ty thì chắc hẳn rất thân thiết.
Nhưng nếu suy nghĩ tích cực hơn, Tưởng San cảm thấy Lam Khê quen biết với Phó Hi Du đã lâu nhưng vẫn chẳng thành đôi thì có nghĩa là hai người không hề xem đối phương là đối tượng yêu đương rồi.1
Mà nghĩ rằng quen nhau lâu thì chắc hẳn Lam Khê đã biết tính cách và sở thích của Phó Hi Du nên Tưởng San liền hỏi: “Lam Khê à, cậu biết Hi Du thích kiểu con gái thế nào không?”1
“Không biết.” Lam Khê ngay lập tức trở lời, sau đó đưa mắt dò xét Tưởng San.
Tưởng San thấy vậy thì ngượng ngùng cúi đầu, nhưng Lam Khê không hề quan tâm mà hỏi thẳng: “Cậu muốn làm bạn gái của Phó Hi Du?”1
Tưởng San không ngờ Lam Khê lại thẳng thắn như vậy nên lại càng xấu hổ hơn. Tuy nhiên, cô ấy cũng thành thật gật đầu, sau đó hỏi Lam Khê: “Cậu có thể làm quân sư để giúp đỡ mình được không?... Mình thật sự rất thích Hi Du.”1
Lam Khê nghe vậy, máu trong lòng liền sôi sùng sục. Cô thầm nghĩ: Trông mình giống như người rảnh rỗi lắm sao? Ngày nào cũng quay phim đến thiếu ngủ, lại còn phải đi sự kiện, chụp ảnh tạp chí,... Bao việc như vậy, chẳng lẽ còn thời gian để đi tư vấn tình cảm à?1
Nhưng mà Lam Khê trước nay đều rất lịch sự, không từ chối người khác quá thẳng thừng. Hơn nữa Tưởng San nhờ cô làm quân sư, cô sẽ giúp đỡ cô ấy một chút rồi mới từ chối. Còn nếu rảnh rỗi, cô có thể sẽ nhiệt tình giúp đỡ Tưởng San.
Tuy nhiên, người Tưởng San nhắm tới lại là Phó Hi Du.1
Lam Khê cười lạnh trong lòng. Bảo cô đi giúp người con gái khác tán tỉnh bạn trai cũ của cô?1
“Xin lỗi, tôi rất bận.” Lam Khê nói, “Hơn nữa tôi cũng không thích làm quân sư hay là người mai mối gì hết.”
Tưởng San nghe xong thì ngớ người, không thể nào tin nổi Lam Khê lại nói như vậy. Nhưng Lam Khê không để ý đến phản ứng của Tưởng San, liền thở dài một cái rồi nói tiếp:
“Tôi hiện tại còn chưa có bạn trai, vì vậy cũng chẳng có kinh nghiệm gì để giúp đỡ cậu. Hơn nữa Phó Hi Du mà có tình cảm với ai, dù chỉ một chút thì anh ấy cũng sẽ chủ động. Còn không thì dù có quan tâm, níu kéo hay làm bất cứ việc gì khác, anh ấy cũng không thèm để ý đâu.”1
Nói dứt lời, Lam Khê liền đứng dậy. Đối với Tưởng San đang mải mê nghĩ đến chuyện yêu đương với Phó Hi Du, cô cảm thấy thật sự chán nản nên ngay lập tức rời đi.
Tưởng San lúc này vẫn còn đứng hình ngồi yên trên ghế. Lời nói của Lam Khê vẫn còn vang vọng trong đầu, khiến cho cô như bị dội một gáo nước lạnh.
Cái gì mà có tình cảm sẽ chủ động, còn không có thì làm gì cũng không để ý chứ?
Tưởng San nắm chặt lòng bàn tay, nghĩ bụng Lam Khê chẳng hiểu gì về Phó Hi Du cả. Phó Hi Du là người trầm tính, ít nói, không giỏi thể hiện tình cảm. Vì thế, anh dù có thích Tưởng San cũng sẽ không dám nói đâu.
Còn nếu anh chưa có thích cô đi chăng nữa, thì Tưởng San nghĩ chỉ cần mình kiên trì theo đuổi, Phó Hi Du chắc chắn sẽ động lòng.
Tưởng San tin rằng, trên đời này không có chuyện gì là cô không thể làm được.
Hơn nữa, Tưởng San cảm thấy bản thân mình rất tốt, trước đây cũng được rất nhiều con trai theo đuổi. Vì thế, Phó Hi Du đứng trước một người có sức hút như cô thì đương nhiên sẽ sớm động lòng.1
Tưởng San không tin rằng mình sẽ thất bại. Bởi vì cô vừa xinh đẹp lại có tài, tính cách dễ thương, hoạt bát, đúng kiểu đàn ông con trai thích. Mà người được theo đuổi nhiều như cô lại chỉ thích Phó Hi Du, thì chắc chắn Phó Hi Du sẽ sớm bị cô làm cho cảm động thôi.1
Trong lúc đó, Lương Kỳ sau khi đuổi theo Phó Hi Du thì đang cố gắng giải thích hành động thân thiết với Lam Khê vừa rồi.
Đầu tiên là kể cho Phó Hi Du biết Lam Khê muốn mời Lương Kỳ vào Việt Tuệ, hai là cho Phó Hi Du biết rằng Lương Kỳ vì chọc tức Từ Tuấn Lam nên mới làm ra những hành động thế kia.
Mà để Phó Hi Du tin tưởng mình hơn, Lương Kỳ đã bày tỏ nỗi lòng của bản thân, khẳng định rằng lòng anh chỉ hướng về Du Khê. Mặc dù có hơi thiên về Lam Khê hơn một chút, nhưng anh cũng chỉ là fan sự nghiệp chứ không còn là fan bạn trai nữa rồi.
Đương nhiên, Lương Kỳ còn không ngớt lời khen ngợi Phó Hi Du vừa đẹp trai vừa diễn giỏi, thật sự rất xứng đôi với Lam Khê.
Phó Hi Du nghe xong tuy không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Lương Kỳ biết Phó Hi Du đã bớt giận rồi.
Tuy nhiên, Phó Hi Du vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Bởi vì Lam Khê đã đích thân mời Lương Kỳ vào Việt Tuệ, chứng tỏ cô rất coi trọng anh ấy. Mặc dù biết là Lương Kỳ giỏi, nhưng Phó Hi Du vẫn cảm thấy lo sợ. Bởi vì khi ở gần Lương Kỳ, Lam Khê rất vui vẻ, lại còn cười rất nhiều.
Liệu có khi nào… Lam Khê có chút cảm xúc gì đó với Lương Kỳ hay không?
Mặc dù Lương Kỳ đã có bạn gái, nhưng Phó Hi Du nghĩ nếu Lam Khê có bạn trai, anh vẫn sẽ thích cô như thế này. Anh đương nhiên sẽ không làm người thứ ba, nhưng tình cảm là thứ không thể điều khiển. Nên dù cô có ở bên người khác, trái tim anh vẫn sẽ chỉ có cô mà thôi.
Vì vậy, Phó Hi Du sợ rằng Lam Khê sẽ thích Lương Kỳ. Sau đó đến khi Lương Kỳ chia tay bạn gái, Lam Khê sẽ thổ lộ với anh ấy thì sao?1
Phó Hi Du nghĩ đến đây thì siết chặt hai bàn tay lại. Sau đó, anh hỏi Lương Kỳ: “Tình cảm giữa anh và bạn gái có tốt không?”
Lương Kỳ hơi bất ngờ, không nghĩ Phó Hi Du sẽ hỏi chuyện riêng của mình. Tất nhiên, anh cũng rất phấn khích khi được Phó Hi Du quan tâm nên rất vui vẻ trả lời: “Cực tốt luôn! Mà năm nay anh cũng hai mươi lăm tuổi rồi nên định hai, ba năm nữa sẽ kết hôn với cô ấy!”
Phó Hi Du nghe vậy liền thả lỏng cơ mặt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến Lam Khê, anh lại hỏi Lương Kỳ: “Lam Khê có biết chuyện này không?”
Lương Kỳ không nghĩ nhiều, vẫn tươi cười trả lời: “Đương nhiên biết! Anh kể cho idol của anh từ lâu rồi! Cô ấy nghe xong còn bảo anh kể chuyện của mình và bạn gái làm thế nào để quen nhau cơ!”
Nói tới đây rồi, Lương Kỳ vô cùng hạnh phúc mà kể về chuyện tình của mình. Mặc dù cách anh kể có hơi dài dòng, nhưng Phó Hi Du rất nghiêm túc lắng nghe.
Thứ nhất là vì anh tôn trọng người nói chuyện. Thứ hai là khi nghe Lương Kỳ nói kỹ hơn, Phó Hi Du mới yên tâm rằng Lam Khê không thích anh ấy.1