Lam Khê về tới nhà thì liền ngồi gục xuống ghế sofa.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi, cô thật sự rất muốn nghỉ ngơi, cũng muốn quên đi hết phiền muộn trong lòng. Tuy nhiên đến khi nhắm mắt lại, cô chợt nhớ tới Phó Hi Du.
“Ting” Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Người gửi tin nhắn lại là người bạn tên Cơn Mưa.
Lam Khê nhấn xem thì thấy cậu ta hỏi: “Bị thương ở chỗ nào?”
Lam Khê trả lời: “Bụng.”
Cậu lại hỏi: “Còn đau không?”
Cô đáp: “Hết đau rồi.”
Nhắn tới đây, Cơn Mưa không tiếp tục nữa. Lam Khê đợi vài phút không thấy hồi âm thì mới hỏi: “Cậu là ai?”
Cơn Mưa đã xem nhưng không trả lời.
Lam Khê suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi: “Cậu có biết tài khoản của Phó Hi Du không?”
Cô đã tìm trên nhóm lớp, sau đó hỏi Thẩm Chi nhưng vẫn không tìm được tài khoản của cậu. Bây giờ hỏi Cơn Mưa, cô nghĩ bụng có lẽ cậu ta cũng không biết đâu. Tuy nhiên chỉ hai phút sau, cậu ta lại gửi cho cô một đường link.
Sau khi ấn vào đường link đó thì một tài khoản có tên Phó Hi Du hiện ra. Mặc dù tài khoản không có ảnh đại diện, cũng chẳng có bài viết nào nhưng Lam Khê lại có linh cảm rằng đây nhất định là tài khoản của cậu ấy. Vì vậy sau khi cảm ơn Cơn Mưa xong, cô ngay lập tức gửi tin nhắn.
[Triệu Lam Khê]: Chào cậu, tớ là Triệu Lam Khê.
Không đến một phút sau, Phó Hi Du nhặn lại: “Có chuyện gì sao?”
Nhận được câu trả lời này, Lam Khê còn vui hơn được nhận lì xì năm mới. Tuy nhiên, khi nhớ tới cảnh Phó Hi Du đánh nhau với Trương Lâm Tùng, niềm vui của Lam Khê liền nhanh chóng biến mất.
Cô lo lắng hỏi: “Cậu có bị thương không?”
[Phó Hi Du]: Một chút. Không đáng ngại.
Thế thì tốt, Lam Khê thầm nghĩ. Sau đó, cô nhắn: “Cảm ơn cậu.”
[Phó Hi Du]: ?
[Phó Hi Du]: Nếu là vì chuyện tôi đánh Trương Lâm Tùng thì đừng hiểu nhầm. Tôi không phải vì cậu, chỉ là hôm qua tôi và cậu ta xảy ra mâu thuẫn nên hôm nay tôi mới đánh cậu ta.
“Thì ra là thế.” Lam Khê nhìn tin nhắn cậu gửi tới thì thở nhẹ một hơi, cảm thấy có chút mất mát. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại một chút thì cô bật cười.
Hóa ra Phó Hi Du có thể nhắn một tin nhắn dài như thế này sao? Nhìn cậu ấy có vẻ là người kiệm lời, vậy mà lại tốn câu tốn chữ nhắn cho Lam Khê một tin dài thế này thật khiến cho cô rất vui vẻ.
[Triệu Lam Khê]: Tớ còn muốn cảm ơn vì cậu đã giúp tớ về vụ việc quay video đăng lên diễn đàn trường nữa.
[Phó Hi Du]: Tôi không giúp cậu. Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật.
“...”
Lam Khê nội tâm gào thét: Cậu có cần phải phũ phàng với tớ như vậy không hả Phó Hi Du?
Quyết không chịu thua, Lam Khê lại nhắn: “Cho dù thật sự những việc đó cậu làm không phải vì tớ. Nhưng còn ngày hôm qua lúc tớ bị Trương Lâm Tùng đánh, chẳng phải cậu đã chạy đến đỡ cho tớ sao?”
Lần này, Phó Hi Du không trả lời tin nhắn ngay. Đến tận mười phút sau, cậu mới nhắn lại: “Là lúc đó tôi định đi ra nói chuyện với Trương Lâm Tùng. Tự nhiên thấy cậu ta ra tay đánh ai đó nên tôi đỡ đòn theo phản xạ thôi.”
“...”
Khoảng mười giây sau, Phó Hi Du bổ sung: “Tôi không biết người đó là cậu.”
“...”
Nếu có một cái hố, Lam Khê sẽ lập tức chui xuống ngay lúc này cho đỡ xấu hổ. Tuy nhiên, cô nhất định sẽ kéo theo cả Phó Hi Du nữa.
Cậu ấy thật sự nghĩ với cái lý do ngớ ngẩn này mà cô cũng tin sao?
Lam Khê bĩu môi, quyết định bắt bẻ: “Sao tin nhắn vừa rồi cậu phải mất mười phút mới hồi âm thế? Có phải cậu mất thời gian tìm lý do không?”
[Phó Hi Du]: Đó là vì vừa nãy tôi có việc bận.
[Triệu Lam Khê]: Việc gì?
Vài phút sau, [Phó Hi Du]: Tôi nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi này.
Hừ! Rõ ràng là không tìm được lý do hợp lý để nói thì đúng hơn. Rõ ràng là có ý muốn giúp đỡ người khác, vậy mà nhất định không nói ra là sao?
Lam Khê nghĩ mà vừa bực vừa buồn cười. Sau đó lại nhớ ra việc cậu bị đình chỉ học nên liền hỏi: “Cậu bị đình chỉ, bố mẹ có mắng không?”
Nhận được tin nhắn này, Phó Hi Du ngồi trên sofa nhìn lên bức ảnh chụp gia đình mình. Ánh mắt cậu dừng trên hình ảnh người mẹ xinh đẹp, hiền hậu đang nở nụ cười.
Sau đó, cậu nhắn lại: “Bố tôi không mắng.”
Còn mẹ tôi… Thì đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
…
Buổi tối, Lam Khê sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì liền đi lên phòng. Tuy nhiên, cô không học bài mà lại vội vàng lấy điện thoại, sau đó mở khung chat với Phó Hi Du ra.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hết nhập rồi lại xóa mà không dám ấn gửi thì Lam Khê cũng bắt đầu phát cáu.
Cuối cùng, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu thì cô chỉ gửi được một dòng chữ: “Bị đình chỉ tận một tuần thì cậu làm gì?”
Tuy nhiên, sau khi gửi nó đi thì cô đã thấy hối hận.
Sao lại ghi là “bị đình chỉ tận một tuần” chứ? Giống như đang nhấn mạnh việc cậu ấy bị đình chỉ học vậy.
Lam Khê tự mắng bản thân ngu ngốc, sau đó định thu hồi tin nhắn thì thật không ngờ Phó Hi Du bên kia “đã xem”.
Chết rồi!
Xong thật rồi!
Chắc cậu ấy sắp tức xì khói đầu rồi!
Lam Khê nghĩ vậy nhưng sự thật thì không.
Phó Hi Du vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ pijama màu đen, trên cổ vắt một chiếc khăn để lau khô tóc.
Nghe thấy điện thoại ở trên bàn học kêu “ting” một cái, cậu nhanh chóng đi tới xem thì quả nhiên là Lam Khê.
Đối diện với tin nhắn mà cô nghĩ là ngu ngốc, cậu không hề để bụng mà liền nhắn lại: “Không làm gì cả.”
Lam Khê phía bên này nhận được hồi âm thì vô cùng phấn khích. Một phần là vì biết Phó Hi Du không tức giận, một phần là vì cô rất thích cậu trả lời này.
Nhờ có nó, cô có thể tung chiêu: “Nếu cậu rảnh như vậy thì sau khi tớ tan học, chúng ta có thể gặp nhau được không? Tớ sẽ mang sách vở ở lớp đến để cậu ghi bài.”