Trợ lý Lý Đông kết thúc cuộc gọi với nhân viên cứu hộ, liền quay lại nói với Phó Hi Du: “Nhân viên cứu hộ sẽ đến trong vài phút nữa.”
Phó Hi Du gật đầu, vẫn ôm chặt Lam Khê.
Trợ lý Lý Đông thấy vậy thì nhìn về phía cô trợ lý đang ngồi sụp xuống đất run rẩy.
Anh ấy suy nghĩ một lát, liền ngồi xuống bên cạnh an ủi, kêu cô ấy đừng sợ.
Lam Khê đang đứng nên dù có tựa vào lòng Phó Hi Du cũng không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Phó Hi Du cũng biết điều đó nên trong lòng chỉ mong có thể ngay lập tức bế cô lên, để cô nằm gọn trong vòng tay mình rồi ngủ một giấc an lành.1
Tiếc là bây giờ anh không thể.
Phó Hi Du mím môi, càng ôm cô chặt hơn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Lúc này, Lam Khê bỗng nhiên cảm nhận được hành động của anh nên liền mở mắt.
Phó Hi Du vẫn chưa biết Lam Khê đã phát hiện ra mình nên lại hôn lên mái tóc cô thêm một lần nữa.1
Lần này, anh hôn rất lâu, còn nhắm mắt lại để tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
Lam Khê vô cùng hoang mang, có chút không tin được mà từ từ ngẩng đầu lên nhìn Phó Hi Du.
Phó Hi Du bị cử động của Lam Khê làm ảnh hưởng, vội vàng rời khỏi mái tóc cô. Nhưng khi thấy Lam Khê ngẩng mặt lên, hai mắt Phó Hi Du lại không thể nào tránh khỏi đôi mắt thăm dò phía đối diện.
Trong không gian chật hẹp, ánh sáng ít ỏi được phát ra từ chiếc điện thoại khiến cho hình bóng hai người trở nên mơ hồ.
Ánh mắt Lam Khê như đang chất vấn tại sao Phó Hi Du lại làm như vậy. Còn ánh mắt Phó Hi Du vốn đang bối rối bỗng nhiên lại thâm sâu khó lường.
Lam Khê giật mình.
Cái ánh mắt này trông thật là quen. Giống như… Cái hôm Phó Hi Du say rượu rồi cưỡng hôn cô ở nhà hàng vậy.1
Lam Khê sững sờ, không dám đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô vội vàng rời mắt, đang định cúi đầu xuống thì bàn tay Phó Hi Du lại giữ lấy khuôn mặt cô.
Lam Khê lúc này đã vô cùng hoang mang. Nhưng hoang mang rồi mới tỉnh táo lại và nhận ra một việc.
Tại sao vừa rồi cô lại để Phó Hi Du ôm chứ?
Anh đã ôm cô rất chặt, còn cô thì ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh. Cho đến bây giờ, cô vẫn không hề kháng cự.1
Lam Khê sợ hãi chính bản thân mình, đang muốn thoát khỏi Phó Hi Du thì anh lại ôm cô thật chặt.
Môi anh một lần nữa hôn lên mái tóc cô, còn khuôn mặt cô lại vùi vào hõm cổ anh.
Mùi hương quen thuộc tràn vào trong khoang mũi. Một mùi hương duy nhất, chỉ có một mình Phó Hi Du mới sở hữu nó.1
Lam Khê chết mê chết mệt mùi hương này, lại sực nhớ ra vì sao lúc nãy mình không phản kháng.
Chẳng phải đó là vì sự quen thuộc mà Phó Hi Du mang lại đã khiến cho cô quên mất bản thân phải đề phòng hay sao?
Lam Khê nhận ra, nhưng cuối cùng cô vẫn yên lặng để Phó Hi Du ôm mình. Bởi vì cô rất nhớ, rất nhớ cảm giác quen thuộc lúc này.
Bình yên, an toàn.
Ngọt ngào, hạnh phúc.
“Cô Lam Khê…”
Một tiếng gọi khe khẽ, có chút run rẩy bỗng vang lên bên trong thang máy.
Giọng nói này thuộc về nữ trợ lý của Lam Khê. Cô ấy ngồi co ro dưới đất, bỗng nhiên lại quay lại hỏi: “Cô Lam Khê có ổn không?”
Lam Khê đang trong vòng tay của Phó Hi Du có chút chột dạ.
Thật ra lúc đầu thang máy gặp sự cố, cô cũng bị dọa sợ. Nhưng sau khi bám lấy Phó Hi Du, cô đã hoàn toàn bình tĩnh, chỉ là có chút mệt mỏi và buồn ngủ thôi.
Vậy mà bây giờ cô đang làm gì chứ? Đang nằm gọn trong lòng Phó Hi Du giống như một cô gái nhỏ bé đang sợ hãi sao?
Lam Khê cảm thấy bản thân mình đúng là chẳng ra sao cả. Lúc này, cô cũng chẳng có mặt mũi mà trả lời trợ lý của mình nên cứ rúc mặt vào cổ Phó Hi Du.
Phó Hi Du vì hành động này của cô mà chân tay mềm nhũn, trái tim không khỏi run rẩy, khóe môi cũng từ từ cong lên.
Mà lúc này, hai trợ lý vẫn đang ngồi dưới nền thang máy. Vì ánh đèn từ điện thoại của nam trợ lý hơi yếu, nên ánh sáng chỉ chiếu tới nửa người của Phó Hi Du và Lam Khê đang đứng lúc này.
Đương nhiên, họ cũng chỉ biết rằng Lam Khê vì sợ hãi nên Phó Hi Du phải ôm cô, chứ hoàn toàn không biết lúc này Lam Khê đang vùi mặt vào cổ Phó Hi Du, còn Phó Hi Du thì vô cùng hạnh phúc, đôi môi từ từ đặt lên mái tóc Lam Khê.1
Mà nữ trợ lý của Lam Khê rất sợ không gian kín nên lúc này trợ lý Lý Đông đang ngồi bên cạnh an ủi. Sau đó, cô ấy tự nhiên nhớ ra Lam Khê nên mới hỏi cô có ổn hay không nhưng mãi mà Lam Khê vẫn chẳng trả lời.
Phó Hi Du thấy vậy bèn trả lời thay: “Cô Lam Khê không sao, chỉ hơi hoảng nên cần thời gian để bình tĩnh lại thôi.”1
Nữ trợ lý nghe vậy thì gật đầu, nước mắt lại bắt đầu chảy ra vì sợ hãi. Trợ lý Lý Đông thấy vậy thì lại tiếp tục vỗ vai an ủi cô ấy. Trong khi đó, Lam Khê vẫn đang an tĩnh trong sự bao bọc của Phó Hi Du.
Phó Hi Du chợt nghĩ, nếu cứ mãi ở trong thang máy như thế này thì thật là tốt. Mặc dù có hai cái bóng đèn đang phát sáng, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến anh và Lam Khê là được rồi.
Tuy nhiên, có ước cũng không thể thành hiện thực. Phó Hi Du biết nhân viên cứu hộ sắp đến rồi. Vì vậy, anh từ từ lùi lại phía sau.
Lam Khê cảm nhận được hành động của anh nên cũng nhanh chóng lùi lại, còn định cách anh xa hơn một chút. Nhưng còn chưa kéo giãn được khoảng cách ra, Phó Hi Du đã một tay giữ lấy tay cô, một tay đeo lại khẩu trang cho cô.
Xong xuôi, anh mới nhỏ giọng bảo: “Nhân viên cứu hộ sắp đến rồi, cô Lam Khê nên đeo khẩu trang lên.”
Lam Khê: “...” Anh đeo cho tôi xong rồi mới nói?
Phó Hi Du lúc này vẫn rất bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Đeo khẩu trang cho Lam Khê xong, anh cũng đeo khẩu trang lên cho mình. Sau đó…
Anh lại ôm Lam Khê vào lòng, thủ thỉ: “Cô đừng sợ, nhân viên cứu hộ sắp đến rồi.”1
Lam Khê: “...” Anh ấy thật sự nghĩ mình đang sợ sao?
Phó Hi Du thật ra đã sớm biết cô không sợ, nhưng cơ hội được ôm cô như hôm nay đâu phải lúc nào cũng có.
Lúc trước đóng vai người yêu của nhau còn được ôm cô vài lần. Nhưng bây giờ đóng vai anh em ruột, lại còn có ý thù địch với nhau nên một cái ôm thôi cũng là thứ xa xỉ.
Phó Hi Du càng nghĩ càng tiếc nên liền ôm Lam Khê chặt hơn, còn rất cẩn thận mà cảm nhận, lưu giữ nhiệt độ và hương thơm quen thuộc trên cơ thể cô.
Trong lòng anh vẫn nghĩ: Nếu cứ ôm nhau như vậy thì thật tốt quá.
“Ding” Cửa thang máy mở ra.
Hai nhân viên cứu hộ đã đến.
Nữ trợ lý của Lam Khê như nhận được phao cứu sinh, nam trợ lý Lý Đông cũng vui mừng cảm ơn hai nhân viên cứu hộ. Chỉ có Phó Hi Du và Lam Khê là một chút phấn khởi cũng không có.
Nhất là Phó Hi Du, trong lòng cảm thấy mất mát vô cùng nhưng vẫn phải buông tay Lam Khê.1
Lam Khê nhanh chóng bước ra ngoài thang máy, nhẹ nhàng cảm ơn hai nhân viên cứu hộ rồi chào Phó Hi Du và trợ lý Lý Đông, sau đó cùng trợ lý của mình đi vào thang máy bên cạnh rồi ấn tầng số 6.
Một anh nhân viên cứu hộ nhìn cửa thang máy của Lam Khê đóng lại thì thấy khó hiểu, liền quay sang hỏi Phó Hi Du: “Anh không đi theo vợ sao?”1
Trợ lý Lý Đông giật mình, nhanh chóng giải thích rằng Phó Hi Du và Lam Khê không phải là vợ chồng.
Vì hai người đều đang đeo khẩu trang kín mít nên anh nhân viên cứu hộ cũng không nhận ra. Chỉ là vừa rồi thấy hai người thân thiết ôm nhau ở trong thang máy nên cứ nghĩ hai người là vợ chồng thôi.
Nhưng nghe trợ lý nói hai người không phải vợ chồng thì cũng không nghi ngờ gì lắm. Dù sao ai gặp trường hợp này cũng hoảng hốt, sợ hãi nên cần có người dựa vào là chuyện bình thường.
Chỉ là…
Anh nhân viên cứu hộ nghĩ cũng đâu có cần ôm con gái nhà người ta chặt như thế làm gì? Anh ấy nghi ngờ liệu có phải Phó Hi Du đang lợi dụng sự cố để gần gũi với “con gái nhà người ta” hay không.1
Nhưng thôi! Mọi người không có chuyện gì là tốt rồi.
Hai anh nhân viên cứu hộ xong việc thì cũng rời đi. Nhưng một anh cứu hộ bỗng nhiên lại quay đầu lại nhìn Phó Hi Du, sau đó lại nhớ đến Lam Khê vừa nãy.
Anh ấy thầm hỏi, sao trông hai người này giống Triệu Lam Khê và Phó Hi Du thế nhỉ? Mặc dù bịt mặt kín mít, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống.1
Anh ấy nghi ngờ: Liệu có phải mình đã cày “Không thể nhìn thấy trái tim anh” nhiều quá rồi hay không?1