Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
“Chu Tư Việt, hôm nay cậu về trường hay về bên kia?”

Giọng của Hình Lộ Phi truyền tới từ đằng sau, cả hai như bị điện giật lập tức buông tay, nhìn đi chỗ khác, tâm tư trăm vòng, căn bản không nghe thấy câu hỏi của cô ấy.

Nên không ai trả lời.

Hình Lộ Phi cảm thấy kỳ lạ, bước đến đưa tay chọc vào lưng Chu Tư Việt, “Hai người đứng đây làm gì?”

Đinh Tiễn bừng tỉnh, vội bước ra ngoài, ngoan ngoãn đứng cạnh cột đá ở cửa khách sạn.

Chu Tư Việt chậm rãi vượt lên trước, xen vào đứng thẳng, ánh sáng của đá cẩm thạch chiếu xuống, kéo dài chiếc bóng của chàng trai, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng hai tai lại phiếm đỏ.

Hình Lộ Phi hỏi lại lần nữa, “Hỏi cậu đó, tối nay có về trường không?”

Lúc này Chu Tư Việt mới nghe thấy, cúi đầu rủ mắt, liếc nhìn cô ấy rồi chậm rãi lắc đầu.

Tô Bách Tòng cũng đã trả tiền xong, mặt âu phục đi ra khách sạn, anh ta đưa mắt nhìn Đinh Tiễn, rồi nói với nhóm người Hình Lộ Phi: “Hay là tôi để tài xế lái xe đến đây?”

Hình Lộ Phi lại rất thức thời, liếc Kê Hàng: “Không cần đâu ạ, chỉ đi có mấy bước thôi mà, chúng em tự về được, thời gian còn sớm, hay là để tiểu sư muội dẫn anh đến vườn hoa dạo một vòng đi.”

Đinh Tiễn hoàn hồn, “A” một cái, vội xua tay nói: “Buổi chiều đã đi rồi chị, em về cùng mọi người.”

Hình Lộ Phi: “Vậy thì lại đi dạo một chút, bây giờ còn chưa đến tám giờ nữa.”

“…”

Đinh Tiễn không tiện nói gì nữa, cô cúi thấp đầu, vẫn là Tô Bách Tòng nhìn Đinh Tiễn, thay cô giải vây: “Tôi cũng phải về khách sạn, còn có cuộc họp video lúc mười giờ nữa, tôi cùng đợi tài xế với mọi người vậy.”

Tô Bách Tòng đã lên tiếng, Hình Lộ Phi cũng không nói thêm gì, kéo Kê Hàng qua, một tay khác lại kéo tay Chu Tư Việt, “Đi thôi.”

Nhưng lại bị Chu Tư Việt khẽ tránh ra, không nói một lời dẫn đầu đi trước.

Hình Lộ Phi kéo Kê Hàng, oán niệm liếc nhìn chiếc bóng trên mặt đất của cậu, bất đắc dĩ đi phía sau.

Cách năm mét, Đinh Tiễn và Tô Bách Tòng đi cuối cùng.

Một nhóm xếp dài hàng lại lề mề chậm chạp đi về phía cổng trường.

Mấy người bọn họ vừa tới cổng, tài xế đã đậu sẵn xe ở giao lộ, Tô Bách Tòng tạm biệt nhóm Hình Lộ Phi, cuối cùng nhìn sang Đinh Tiễn, đưa tay xoa đỉnh đầu cô, “Anh sẽ ở lại Bắc Kinh mấy ngày, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

Đinh Tiễn gật đầu, lúc này Tô Bách Tòng mới yên lòng nhìn mọi người, ngồi vào trong xe, xoa huyệt thái dương rồi cho tài xế lái xe.

Chiếc Porsche cứ thế nghênh ngang rời đi, như một làn khói rẽ ra đường lớn, mấy người ở đấy lấy lại tinh thần, Chu Tư Việt cũng đã đi rồi, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chiếc bóng của cậu thon dài mà lại cô đơn, rõ ràng đi không nhanh hơn là bao, nhưng lại đi qua hết mấy ngọn đèn đường, Hình Lộ Phi kêu lên với đầu bên kia, “Nói đi là đi thẳng đấy hả.”

Đinh Tiễn quay đầu lại, cậu đã biến mất ở khúc rẽ, chẳng còn nhìn thấy gì.       

Hình Lộ Phi giậm chân một cái, bất mãn nói với Kê Hàng: “Sao cậu ấy cứ vậy thế, người khác đối tốt với cậu ấy cũng chẳng chịu nhìn, làm gì mà cứ ra vẻ lạnh lùng vậy chứ.”

Gió đêm khẽ thổi qua, Kê Hàng tỉnh rượu được nửa, đưa mắt nhìn Hình Lộ Phi, cười cười: “Cậu không giống thế à?”

Hình Lộ Phi chu môi: “Nói gì thế hả!” Sau đó lại kéo lấy cánh tay Đinh Tiễn, nói: “Đi thôi tiểu sư muội, chúng ta về ký túc xá.”

Nhưng tay bỗng nhiên bị giãy ra, Hình Lộ Phi nghi ngờ nhìn sang Đinh Tiễn.

“Chị à, em mới nhớ lúc nãy mình làm rơi đồ, em phải quay lại nhặt đã, hay là, hai người cứ đi trước đi.”

Kê Hàng nói: “Nếu không thì để đàn chị của em về trước, anh với em đi lấy.”

Đinh Tiễn hoạt bát cười một tiếng, nói với Kê Hàng: “Không cần đâu, chỉ đi có chút xíu thôi mà, hơn nữa, em cũng không uống rượu, anh đưa chị ấy về trước đi, mình em đi là được.”

Hai người không lay chuyển được, Kê Hàng lại không yên tâm dặn dò một câu: “Em phải chú ý an toàn đấy.”

“Vâng.”



Chu Tư Việt thuê phòng ngầm dưới đất ở gần cổng nam Thanh Hoa, trước đó Nguyên Phóng đã cho cô biết địa chỉ, nếu như nhớ không nhầm, thì chắc là cậu ở đó.

Thời tiết cuối tháng chín cứ mơ mơ hồ hồ chẳng lạnh chẳng nóng, mặc tay dài thì nóng mà mặc tay ngắn thì lạnh, Đinh Tiễn vừa đi vừa thầm buồn vì hôm nay mình mặc đồ không đẹp, mới vừa rồi lúc ăn cơm, ngay cả nhìn thẳng vào cô Chu Tư Việt cũng không thèm nhìn lần nào.

Mới vừa mưa, mặt đường ẩm ướt, bàn chân dính bùn.

Đường này cứ như đường mòn, không có ánh sáng, hơn nữa càng đi càng dài, càng đi càng tối, càng đi sâu vào trong, thì càng không thấy được điểm cuối, cô có phần hối hận, thậm chí rất muốn khóc.

Cũng may khi mắt giọt nước mắt sắp trực trào rơi xuống, rốt cuộc cũng thấy được một siêu thị nhỏ nằm cuối đường, thân thương làm sao ——

Tấm bảng chỉ đường phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đinh Tiễn bấm bụng thầm mừng, bước nhanh hơn, muốn hỏi người sống gần đây có biết căn phòng cho thuê dưới lòng đất hay không, nhưng còn chưa đến thì đã thấy trong siêu thị có người bước ra, đứng ngay ở cửa, không vội vàng rời đi, Đinh Tiễn mở to mắt, dưới ánh sáng yếu ớt, cố gắng nhận ra thân hình người kia.

Hơn 1m8, tóc đen, giày và T-shirt, đứng trong bóng tối có phần lạnh lùng cứng rắn khiến người ta sợ hãi.

Không phải Chu Tư Việt thì là ai?

Đinh Tiễn đứng ngây tại chỗ.

Chu Tư Việt cũng không vội vã rời đi, trong tay cầm gói thuốc lá, cậu thành thạo xé bọc giấy, đập nhẹ một cái lên bàn tay, lấy điếu thuốc ra cắn trong miệng, cúi đầu châm điếu thuốc, sống lưng cũng vì thế mà cong lên, xương sống sau rõ ràng, làn da trắng bệch lộ rõ dưới ánh đèn đường.

Cậu hít một hơi sâu, lấy điếu thuốc xuống kẹp ở đầu ngón tay, khói mờ bay đi, ánh mắt tùy ý quét qua.

Đinh Tiễn không tránh, cứ đứng lồ lộ ra đấy, cũng không kiêng dè việc mình theo dõi cậu, mà cứ nhìn cậu chằm chằm, Chu Tư Việt sửng sốt, bàn tay kẹp thuốc chợt không biết làm sao.

Sau cả buổi cậu mới lấy lại tinh thần, cười giễu một tiếng, đặt điểu thuốc lên miệng.

Một giây kế tiếp, đã bị người ta cướp mất.

Trước kia cậu không hút thuốc, Đinh Tiễn biết, nam sinh thích mấy trò phản nghịch, hút thuốc là một phần trong đó, Tưởng Trầm cùng Tống Tử Kỳ đã từng lén giáo viên hút thuốc trong nhà vệ sinh, Chu Tư Việt cũng bị giật dây mấy hồi, cũng vào nhà vệ sinh hút một lần, nhưng cái mùi vị đó lại làm bản thân bị sặc, cũng chẳng có tí khoái cảm nào, lại càng phí thời gian, thế là dứt khoát không đụng tới nữa.

Đinh Tiễn dập tắt điếu thuốc, vứt trên đất, rồi lại dẫm thêm hai cái cho hả giận, cứ như điếu thuốc là một loại vi khuẩn, một cước đá ra xa.

Chu Tư Việt cụp mắt liếc cô, không lên tiếng, cười nhạt lấy một điếu khác ra ngậm vào miệng.

Lại bị Đinh Tiễn đoạt lấy, “bịch ——” một tiếng, cô đấm mạnh vào ngực cậu, thân thể đàn ông cứng như sắt thép, khiến cô bất giác kêu đau, vừa tức muốn mở miệng mắng to, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Chu Tư Việt như cười như không nhìn mình.

Cậu có đôi mắt đào hoa điển hình, khi cười đuôi mắt sẽ nhếch lên, trông có vẻ lưu manh đầy khó hiểu.

Trước kia mỗi khi đến lúc này, Đinh Tiễn rất muốn nhào tới hôn cậu một cái, nhưng tối nay cô lại tức đến phát điên, bây giờ chỉ e người này đã học thói xấu, thuê chung phòng ngầm dưới đất với người ta, lại còn hút thuốc uống rượu, khuếch đại tinh thần sa sút đến vô cùng.

“Còn cười được hả.”

Đinh Tiễn tức giận ngẩng đầu nhìn cậu.

Chu Tư Việt cho hai tay vào túi, liếc mắt đi chỗ khác, nói: “Được lắm đấy, một năm không gặp, đến Porsche cũng ngồi rồi.”

Đinh Tiễn sửng sốt, “Có phải Tô Bách Tòng đã nói gì với các cậu không?”

“Anh ta không nói gì cả, tôi có mắt ắt tự thấy, được rồi, đừng đi theo tôi nữa, hay là nên nói, giờ cậu đã có thể vờn thằng này thằng kia thông thạo rồi?”

Câu nói của cậu cực kỳ đả thương người ta, biểu cảm châm chọc, công kích thấy rõ.

“Bốp ——” Tiếng tát vang rất giòn.

“Cậu là đồ khốn khiếp!!”

Chu Tư Việt không động cũng không tránh, bị tát một cái như thế, trên gò má trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu tay, thế nhưng nét mặt của cậu từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng, “Đánh xong rồi hả? Thoải mái không?”

Tất cả đều không đúng.

Không nên như vậy, rõ ràng không phải là như vậy.

Cô có thể hiểu được sự suy sụp của cậu, lạnh lùng của cậu, vì dẫu sao người đã từng kiêu ngạo được mọi người hứng trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lại bị kéo xuống hố sâu, trải qua bao thất bại bất lợi, cô có thể tha thứ, thế nhưng cậu lại nghi ngờ tấm lòng của cô, tình cảm ba năm của bọn họ, Đinh Tiễn cảm thấy đau xót, đau như thể bị kim đâm vào lòng vậy, rõ ràng không phải như thế, cậu không biết một năm qua cô sống như thế nào, cô luôn nghĩ đến cậu, còn đi tìm chú Trương câm mấy lần.

Ngay cả chú Trương câm cũng nói, cậu vẫn chưa trở về.

Cô luôn xem Tô Bách Tòng như trưởng bối mình tôn kính nhấttrước kia vì duyên cớ ở cậu cô mà vội vã gặp mặt hai lần, Tô Bách Tòng nói chuyện hài hước vui vẻ, không giống những trưởng bối khác, cũng không xem cô như là con nít, trái lại rất nghiêm túc lắng nghe ý kiến của cô, còn dạy cô cách đối nhân xử thế.

Dần dà, cô xem Tô Bách Tòng là bạn, rất nhiều suy nghĩ không dám nói cho người lớn nghe thì cô đều trải lòng hết với Tô Bách Tòng, còn được anh ta khuyến khích cổ vũ, một năm đấy, nếu như không có Tô Bách Tòng, có lẽ cô chẳng thể nào kiên trì nổi.

Rốt cuộc Đinh Tiễn cũng không nhịn được mà bật khóc, đến khi ngẩng đầu lên, lại ép nước mắt về. Nghĩ đến bản thân trong một năm nay, xảy ra đủ loại chuyện, lúc cận kề tuyệt vọng phải cắn răng lấy sức lực cuối cùng ra chống đỡ, chỉ cần vừa nghĩ tới cậu từng nói với cô, Đinh Tiễn, cậu đi theo tôi, tôi sẽ không để cậu phải tủi thân.

Là lập tức cả người cô lại tràn đầy năng lượng, hận không thể học tập hai mươi tư tiếng một ngày.

Cho dù khổ sở hay mệt mỏi đi nữa cũng không có vấn đề gì, dù con đường phía trước có dài có tối thì cô vẫn có thể tiếp tục, thế nhưng lần này đã hoàn toàn đạp đổ mọi kiên trì của cô.

Bỗng tiếng sấm rền vang, một luồng sáng trắng đem bầu trời xé thành hai mảnh.

Khuôn mặt của cả hai chợt sáng lên trong bóng tối, vô cùng rõ ràng.

Tiếp đến, mưa bắt đầu rơi.

“Mau trở về đi, đừng đến tìm tôi nữa.”

Chu Tư Việt xoay người đi, không muốn gặp lại cô nữa.

Đinh Tiễn kéo lấy lôi cậu lại, nhón chân ngiêng người lên trước hôn lấy cậu, hai tay ôm cổ cậu, dán cả người lên người cậu.

Trong màn mưa, cô điên cuồng hôn lấy cậu.

Cả người Chu Tư Việt cứng đờ, đôi mày chau lại, thân thể ấm áp mặc cho cô nhào đến, hai tay đưa lên nắm lấy eo cô, muốn đẩy người ra.

Đinh Tiễn vừa hôn cậu vừa thấp giọng nói, “Đây là cậu nợ tớ, cậu phải trả tớ cái lần lớp mười hai đấy.”



Hậu quả của việc hôn nhau trong mưa đó, chính là cảm mạo.

Giờ phút này Đinh Tiễn đang ngồi trên ghế sofa, cầm trong tay một bát canh gừng, đang quan sát nội thất của căn phòng ngầm dưới đất, trong chốc lát, một chiếc khăn tắm màu trắng bay tới, vắt ngay trên đầu cô, “Lau khô đi.”

Cô kéo xuống, vừa lau tóc, vừa đưa mắt nhìn, nói chính xác thì nơi này giống nhà kho ơn, linh kiện cơ khí vất lộn xộn, không có phòng, trừ nhà vệ sinh có ngăn một buồng làm buồng tắm ra, thì mấy chỗ còn lại toàn bộ đều thông nhau cả, giường được đặt phía sau ghế sofa, có hai bộ, giữa phòng khách đặt một chiếc bàn lớn, bên trên chất đầy bảng mạch và một đống thành phẩm với bán thành phẩm người máy, bên cạnh còn có gạt tàn đựng đầy tàn thuốc.

Nói cho đúng thì nơi đây giống phòng làm việc hơn.

Chu Tư Việt tắm rửa qua loa rồi đi ra, tóc cũng không lau, mặc áo T-shirt màu đen với quần thể thao, thả người trên ghế sofa một cách uể oải, sau đó cúi người lần mò mấy bao thuốc lá.

Nhưng lại bị Đinh Tiễn nhanh tay lẹ mắt đè lại.

Bàn tay vừa mềm vừa lạnh đè lấy cậu, Chu Tư Việt lạnh giọng: “Buông tay ra.”

Đinh Tiễn lắc đầu, không lên tiếng.

“Quản riết ghiền rồi hả? Cậu nghĩ mình là ai?”

Chu Tư Việt cười.

Cuối cùng Đinh Tiễn cũng nhịn không được, nhìn cậu nói: “Cậu chán nản cho ai xem đấy hả? Mẹ kiếp ai mà không đau lòng cậu hả? Hút thuốc uống rượu, thuê phòng ngầm dưới đất với người ta, làm gì hả? Chơi trò phản nghịch hả? Muốn cho toàn thế giới biết cậu không tốt à, chẳng lẽ cậu còn trông đợi bọn họ khổ sở tự trách nữa hả?”

Chu Tư Việt thả tay ra, người dựa ra sau ghế, tiện tay cầm người máy lên, không đáp gì cô.

“Két —— “

Cách cửa sắt của nhà kho vang lên tiếng mở nặng nề, một bóng người đi vào, là một chàng trai cắt tóc đầu đinh, thấy bên trong chưa tắt đèn nên cũng chẳng nhìn kỹ, cứ thế đóng cửa lại, vừa cửa quần áo bị mưa làm ướt nhẹp vừa quay đầu lại nói: “Hôm nay mày không về mà.”

Đinh Tiễn nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, trước mắt toàn là cơ ngực và cơ lưng săn chắc, vừa tính thét lên thì đã bị Chu Tư Việt phản ứng nhanh cầm khăn tắm trùm lại.

Sau này, khi Lục Hoài Chinh nhớ lại thì có nói, nếu cái khăn tắm đó đổi thành màu đỏ, thì trông rất giống cô dâu trong đêm động phòng hoa chúc đợi chú rể vén khăn trùm đầu.

Đinh Tiễn bị trùm đầu không dám cử động, sau khi Chu Tư Việt chắc chắn nha đầu này không hề thấy gì thì mới nhìn lên Lục Hoài Chinh đứng ở cửa, tiện tay cầm lấy chiếc T-shirt vắt trên thành ghế, không biết là của mình hay của cậu ta nhưng cứ thế ném qua, “Mặc quần áo vào.”

Lục Hoài Chinh mặc quần áo vào tử tế, rồi lại nhìn hai người họ, “Xem ra tao về không đúng lúc rồi?”

Chu Tư Việt nhìn Đinh Tiễn, không lên tiếng.

Bạn bè nhiều năm như vậy, tính cách Chu Tư Việt như thế nào Lục Hoài Chinh hiểu rõ, ở chung lâu đến thế nhưng chưa từng thấy cậu dẫn gái về, cứ tưởng cậu ta đổi sang ăn chạy rồi. Nhưng bây giờ hơn nửa đêm thế này, nếu cậu ta không đi thì có còn là anh em không?

Lục Hoài Chinh rút đại bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ áo, lại đi lấy đôi giày, “Được rồi, tao về nhà, hai người cứ tiếp tục, đừng vì tao mà mất hứng.” Vừa nói vừa cài cửa lại cho hai người.

“Rầm —— ” cửa sắt nặng nề đóng lại.

Đinh Tiễn lấy khăn tắm xuống, ngộp thở đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cô đưa tay quạt quạt, ngẩng cổ thở hổn hển, rồi quay sang nhìn cậu hai giây, phát hiện trên gương mặt trắng nõn có ba dấu tay rõ ràng, chợt nhớ ra lúc mới vừa đến mình có luộc trứng, vậy là cô nhảy xuống khỏi sofa.

“Cậu đợi một chút.”

Lúc quay lại, trong tay cô cầm quả trứng gà lăn qua lăn lại, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Để tớ xoa cho cậu, nếu không ngày mai đi học sẽ nổi bật mất.”

Chu Tư Việt không muốn.

Đinh Tiễn bẻ nửa quả trứng, “Lăn hai lần là được.”

“Không muốn.”

“Hai lần thôi.”

“Một lần cũng không muốn.”

Đinh Tiễn trực tiếp đưa tay kéo mặt cậu qua, “Nghe lời.” Nhưng khéo lại đụng trúng chỗ đỏ ấy, Chu Tư Việt hít hà một hơi, bực bội hừ một tiếng.

“Két —— “

Cánh cửa sắt hé ra một khe hở, hai người trên ghế sofa đồng loạt quay đầu lại.

Một cái tay chậm rãi đưa vào qua khe hở, giống như trong phim hoạt hình vậy, không hề thấy mặt mũi đầu, từ từ rút cây dù ra, rồi lại lại nhanh như chớp đóng cửa lại cái “sầm”.

Để lại hai người bên trong ngẩn ra đưa mắt nhìn đối phương gần trong gang tấc.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!