*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Thời Xuyên vừa nghĩ đến đây đã nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ của mình.
Quan Oánh ở bên cạnh cuối cùng đã chuẩn bị xong chủ đề, cô cười hỏi anh: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy cậu có thể thử món mì xào ở quán mì Tân Cương bên ngoài tiểu khu, ăn rất ngon đó.” Quan Oánh nhiệt tình đề cử.
Phó Thời Xuyên liếc nhìn cô, cố ý nói: “Mới sáng sớm đã ăn mì xào, không sợ quá dầu mỡ hả?”
Vậy hả?
Mặc dù cô cảm thấy không nhiều dầu mỡ, tuy nhiên nếu nam thần đã đưa ra ý kiến khác với mình thì Quan Oánh liền sửa lại: “Vậy món cháo hải sản ở quán cháo nồi đất Triều Sơn đối diện bên kia cũng ngon lắm, món này không nhiều dầu đâu.”
Phó Thời Xuyên nói: “Cậu mới chuyển tới đây không lâu mà đã quen chỗ này quá vậy?”
Anh ở nơi này còn sớm hơn cô, vậy mà đối với mấy quán ăn nhỏ ở gần đây, tới giờ anh gần như vẫn không biết gì cả.
“Đúng vậy.” Quan Oánh chớp chớp mắt: “Tôi không giống cậu tự nấu ăn đã ngon như vậy. Những người mà phải dựa vào người khác để no bụng như tôi đây phải luôn để ý đến mấy quán ngon ngon nơi mình sinh sống.”
Vẻ mặt thản nhiên cùng khí thế hào hứng của cô gái khiến Phó Thời Xuyên nhìn mà giật cả lông mày.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Quan Oánh lập tức bước vào trong, mới chưa được hai bước đã nghe thấy giọng nói của Phó Thời Xuyên đằng sau lưng: “Cuối tuần này cậu có rảnh không?”
Quan Oánh vừa nghe thấy câu này bỗng có phần hồi hộp, lại thêm phần mong chờ: “Có chứ, cậu… có chuyện gì à?”
“Tối thứ bảy tôi nấu cơm ở nhà, cậu tới không?”
Quan Oánh mở cờ trong bụng.
Lúc trước Phó Thời Xuyên đã đồng ý nếu sau này anh có nấu ăn thì cô có thể đến ăn lúc nào cũng được, kết quả cả nửa tháng nay anh chẳng nấu được bữa nào, hại cô ở nhà cứ nghĩ xấu có khi nào là anh không muốn cho mình ăn nên mới không nấu không?
Rốt cuộc anh có hiểu hay không, với tay nghề nấu ăn tốt đến như vậy thì tần suất nấu ăn hiện nay quả là sự lãng phí cực kỳ lớn! Mà lãng phí chính là tội ác!
Lần này cô không thể nào kìm nén được sự phấn khích trong giọng điệu, giống như một chú chim nhỏ nhanh nhảu trả lời: “Được chứ, vậy tôi không khách sáo nữa đâu.”
“Không cần khách sáo.” Phó Thời Xuyên nói: “Cậu đã khen tôi như vậy rồi, tôi còn không mời cậu thì không được hay cho lắm.”
Bảo cô khen anh là đang nói câu hồi nãy của cô sao? Đừng nói anh đang cảm thấy câu nói ấy đang ám chỉ cô lại muốn tới nhà anh ăn cơm nha!
Thành thật mà nói, dạo gần đây cô đúng là có nhiều chủ đích thật. Nhưng cô thật sự không có ý gì khi nói câu vừa nãy cả!
Quan Oánh cảm thấy cô nhất định phải giải thích rõ ràng cho bản thân: “Câu vừa nãy tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, tôi không có ý hối cậu phải nấu cơm, cậu đừng hiểu lầm nhé.”
Hơn nữa nếu cô thật sự muốn khen anh, nhất định sẽ không phải khen dăm ba câu đơn giản như vậy. Anh hơi xem nhẹ cô rồi!
“Tôi biết, tôi nói không phải là ý kia.”
Quan Oánh ngẩn người: “Vậy cậu có ý gì?”
“Có lẽ là đầu bếp ba sao Michelin!”
Quan Quan chớp chớp mắt, ba giây sau mới kịp phản ứng lại.
Anh đang nói về bài đăng weibo của cô!
Quan Oánh đầy ngạc nhiên mà hỏi: “Cậu, cậu nhìn thấy rồi?!”
Phó Thời Xuyên nhướn mày: “Cậu đã đăng lên rồi, chẳng lẽ không muốn tôi đọc được sao?”
Đúng là cô đã đăng lên, nhưng lúc đó cô nghĩ Phó Thời Xuyên nhìn qua là kiểu không thường xuyên lên mạng, chắc là sẽ không nhìn thấy đâu.
Là cô nghĩ sai rồi sao?!
Quan Oánh không thể tin được hỏi anh: “Cho nên cậu cũng có nick Weibo hả??”
Phó Thừa Xuyên quan sát cô một lúc rồi chợt thở dài: “Có chuyện này chúng ta phải nói cho rõ ràng. Tôi rất thắc mắc, cậu sẽ không xem tôi như một ông già cổ hủ không hiểu internet là gì chứ? Liệu cậu có còn nhớ, ngành tôi đang làm chính là internet không?”
Cô, hình như cô sắp quên mất rồi…
Đều tại lúc trước Phó Thời Xuyên không hiểu mấy cái joke, rồi còn mấy từ lóng trên mạng anh cũng không hiểu, vì vậy từ trong tiềm thức cô đã xem anh như một chàng kỹ thuật khô khan không hiểu gì về internet hiện nay, hoàn toàn quên mất lúc trước anh đã từng làm việc tại Thung lũng Silicon.
Đó là nơi internet ra đời!
Có thể lúc trước cha nội này chỉ quen thuộc với Youtube, Instagram hay Twitter!
Nhưng cũng không đúng, cứ coi như anh cũng có weibo thì đã chắc gì anh có thể nhìn thấy weibo của cô! Chẳng lẽ anh còn đặc biệt tìm kiếm tên cô?
Suy đoán cuối cùng này làm tim Quan Oánh đập bịch bịch, đồng thời trong đầu nghĩ nhanh nếu anh đã nhìn thấy bài đăng hôm đó, vậy anh có xem mục bình luận không, chẳng hạn như mấy bình luận kiểu “Hốt ngay anh hàng xóm đẹp trai đi!” bla bla. Rồi… anh ấy nghĩ thế nào?
“Ồ đúng rồi, tôi like bài của cậu rồi.” Phó Thời Xuyên nói.
Quan Oánh còn đang nghĩ chuyện lúc nãy, nghe vậy liền giật mình: “Tại, tại sao?”
Bởi vì quá hồi hộp, nhất thời trong đầu cô nghĩ chẳng lẽ anh cũng đồng tình với mấy bình luận kỳ lạ kia.
Phó Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt to tròn của cô gái, cô trông giống như một chú nai nhỏ đang chấn kinh, khuôn mặt anh hơi mang ý cười
Anh nhích lại gần, trong lúc cô vô thức ngừng thở thì nói khẽ: “Bởi vì tôi sợ sau này cô nhà văn nào đó sẽ chất vấn tôi tại sao không like bài cho cô ấy…”
Phó Thời Xuyên nói xong liền quay người rời đi. Còn Quan Oánh đứng yên nơi cũ nhìn theo bóng anh nửa ngày vẫn chưa hồi hồn lại.
Mãi đến khi một cơn gió thổi qua, cô mới rùng mình tỉnh táo lại.
Động tác tiếp theo của Quan Oánh là lấy điện thoại ra mở Weibo.
Làm sao mà Phó Thời Xuyên xem được bài đăng đó của cô hiện không quan trọng nữa, việc gấp hơn là nếu cô đã biết Phó Thời Xuyên đã like bài của mình, vậy cô có thể tìm ra được tài khoản weibo của anh rồi.
Chỉ cần thông qua cái like này.
Quan Oánh hào hứng mở weibo ra, sau nó liền câm nín với danh sách đã like.
Cô quên mất, dạo này vì độ hot của bộ phim mà weibo của cô cũng hot theo. Chỉ vì tấm hình chụp chung với Lan Ương trong tiệc mừng công tối hôm đó, cô đã tăng đến hơn mười mấy nghìn fan mới.
Điều này khiến cho số liệu weibo của cô đợt này rất tốt. Nhưng Quan Oánh không phải là nghệ sĩ, cũng không phải là KOL*, cô không quảng cáo cũng không bán hàng, số liệu này đối với cô chẳng có tác dụng gì. Nhưng các cô gái nhỏ đều có chút hư vinh, vì vậy đối với đợt tăng fan ồ ạt này cô cũng không ghét bỏ gì, nếu không có thì cô càng thoải mái, còn nếu có thì cô cũng có thể enjoy cái moment này.
*KOL là viết tắt của Key Opinion Leader, được tạm dịch là người tư vấn quan điểm chính. Hiểu một cách chi tiết hơn, họ là những người có am hiểu về các lĩnh vực nhất định và có tầm ảnh hưởng đến một cộng đồng nhất định. KOL hay còn gọi là "người có sức ảnh hưởng", là một cá nhân hay tổ chức có kiến thức sản phẩm chuyên môn và có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực hay ngành nghề của họ. Việc hợp tác kinh doanh với các KOL đang ngày càng trở thành một công cụ marketing hiệu quả nhờ sự nổi lên của truyền thông xã hội.Nhưng bây giờ có chuyện rồi. Làm sao cô có thể từ trong hơn hai nghìn like này tìm ra được Phó Thời Xuyên trời.
Phó Thời Xuyên ngồi xe của hãng Didi về nhà, cứ nghĩ đến biểu cảm lúc cuối của Quan Oánh ban nãy lại thấy buồn cười.
Có chuyện anh còn chưa nói, thật ra bài đăng đó là Lạc Ninh gửi cho anh xem.
Chính là hai ngày sau khi cô đăng lên, lúc hai người họ đang cùng nhau ăn sáng, Lạc Ninh đang lướt điện thoại thì đột nhiên “Chậc” lên một tiếng.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Ninh ngước đầu, chậm rãi nói: “Cũng không có gì, chính là đại tác giả Quan Quan của chúng ta đăng Weibo ca tụng ông thôi.”
“Weibo?”
“Đúng vậy, Weibo.”
Một giây sau anh ta liền gửi link qua. Phó Thời Xuyên nhìn thấy điện thoại sáng lên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cầm điện thoại mở ra xem.
Wechat tự động chuyển trang sang giao diện của Weibo. Tài khoản của Phó thời Xuyên đăng ký vài năm trước, nhưng anh dùng rất ít, đoạn thời gian trước anh đăng nhập thử còn ngạc nhiên muốn chết, thì ra nick của anh vẫn chưa bị mất.
Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là id nick weibo của cô – Hôm nay Quan Quan muốn ngủ sớm. Ảnh đại diện cũng giống với avatar của wechat, đều là một chú thú bông Disney, chỉ có điều không phải là con hồ ly màu hồng như bên wechat mà là một chú mèo màu xanh lá cây*. Đương nhiên anh cũng không biết tên là gì. (Lynn: Mình đoán là con Gelatoni, cùng seri với con Linabell)
Fan trên Weibo của cô khá nhiều, đã vượt mốc trăm vạn rồi. Chuyện này làm anh không nhịn được nhướn này, cô quả thật là nữ tác giả nổi tiếng.
Sau đó anh nhìn thấy nhưng bài đăng cô đã post cùng với những phản hồi ở mục bình luận.
Lạc Ninh chỉ thấy người đàn ông trước mặt đang xem điện thoại, nụ cười đầu khóe môi càng ngày càng rõ ràng, anh ta không kìm được mà chế nhạo: “Sướng quá nhỉ, có làm bữa cơm thôi mà đã được khen đến tận trời xanh rồi!”
Sau đó lại cảm thán: “Tôi cứ nghĩ cùng lắm thì cô ấy chỉ đăng trên vòng bạn bè wechat, ai mà ngờ được, chắc cô ấy cảm thấy khán đài bên vòng bạn bè không đủ lớn, công chúng không đủ nhiều, không xứng với đẳng cấp của bữa cơm thịnh soạn ngon siêu cấp vô địch do vị hàng xóm mới kiêm đầu bếp chính ba sao Michelin nấu ha?”
Phó Thời Xuyên không để ý đến anh ta. Sau khi xem xong bài post này, anh lại lướt xuống dưới rồi nhìn thấy một tấm hình chụp chung mà cô chia sẻ.
Trong tấm hình, cô đứng chính giữa, bên phải và bên trái lần lượt là một nam một nữ. Hai người đó đều ăn mặc rất xinh đẹp, nhan sắc cũng vượt bậc, nhưng anh lại cảm thấy nụ cười của cô gái đứng giữa càng thêm phần trong sáng.
Anh nhìn qua bài đăng nguyên gốc là của một nữ diễn viên, lại nhìn thấy caption cô gái này viết: Quý Thư và Tạ Thành Văn gặp được mẹ ruột rồi~
Phó Thời Xuyên vẫn còn nhớ hai cái tên này, hình như là nam nữ chính của tiểu thuyết cô viết. Anh đã nghe qua khi lúc trước khi Lạc Ninh xem bộ phim đó.
Vì vậy, đây có lẽ là hình chụp chung của cô cùng với nam nữ chính trong đêm tiệc mừng công hôm đó.
Tạ Thành Văn.
Phó Thời Xuyên thầm đọc lại hai lần cái tên này trong đầu, qua một lúc anh lại lướt lên bài đăng bên trên, sau đó bấm like một cái.
Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Phó Thời Xuyên cũng hồi thần lại. Anh mở Wechat ra, gửi cho Lạc Ninh một tin nhắn: Tối thứ bảy tuần này tôi sẽ mời Quan Oánh ăn cơm tại nhà, ông có muốn ăn chung không?
Phía bên kia trả lời nhanh thần tốc: Tối hôm đó tôi phải tăng ca nên không làm phiền hai người nữa. Hy vọng hai vị sẽ tận tình hưởng thụ khoảng thời gian cuối tuần!
Phó Thời Xuyên đã đoán trước được đáp án này, cũng không nhắn lại nữa, anh tiện tay tắt màn hình điện thoại rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Lạc Ninh trả lời xong tin nhắn của Phó Thời Xuyên thì mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc gặp Quan Oánh vừa mới từ thang máy lên đây.
“Chào buổi sáng.” Quan Oánh nhìn thấy anh ta liền chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.” Lạc Ninh trả lời, trong lòng lại thầm suy tính, bây giờ Quan Oánh lên tới đây, Phó Thời Xuyên thì mười phút trước lại ra ngoài, vậy hai người này hơn nửa phần là gặp nhau rồi nhỉ?
Lại kết hợp với tin nhắn Phó Thời Xuyên muốn mời cô ấy ăn cơm, anh ta có thể kết luận trong lòng đại tác giả Quan Quan của chúng ta lại xuất chiêu mới rồi.
Cũng không tệ, cảm giác trình độ của chiêu lần này không còn quá giống mấy cô nữ sinh cấp ba nữa, ít nhất đã thành công lừa được một bữa cơm của Phó thời Xuyên.
Bây giờ Lạc Ninh mỗi lần nhìn thấy Quan Oánh thì trong lòng liền có cảm giác phức tạp. Một mặt vì thân phận của cô vẫn là mục tiêu của anh ta, đối với mối quan hệ dạo gần đây của Quan Oánh và Phó Thừa Xuyên, anh ta vẫn luôn vui mừng khi nhìn thấy thành quả. Nhưng một mặt khác, đoạn thời gian này Quan Oánh mãnh liệt tấn công làm anh ta vốn đang ngồi hóng kịch hay vẫn không kìm được được mà rơi vào trầm tư.
Cái cô này đúng là… lắm chiêu trò, ném vô lửa cũng không cháy, ngoan cường cố chấp, không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay ha!
Phó Thời Xuyên hạ cổ gì cho cô rồi hả? Trong khoảng thời gian ngắn làm cách nào mà biến cô ra thành kiểu này rồi?
Anh ta quả thực không hiểu, thậm chí đã qua một khoảng thời gian rồi mà mỗi lần nghĩ lại lúc đó biết được tin Quan Oánh cũng đi xem mắt với Phó Thời Xuyên, còn ở trước mặt anh ta thể hiện ra vẻ dịu dàng, ân cần săn sóc, khéo léo thấu hiểu lòng người, rồi khi bản thân triệt thể thấu đáo cảm nhận được cảm giác thua cuộc đầy ấm ức…
Nhưng mà cái tức nhất là cô đã như vậy rồi, Phó Thừa Xuyên vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí còn vì yêu cầu của anh ta mới đáp ứng tạm thời không từ chối cô ấy.
Ủa alo?? Còn có kiểu vừa được hời lại còn ra vẻ khoe mẽ như vậy hả?!
Vừa mới nghĩ đến đây, Lạc Ninh liền thấy đồng tình phần nào với Quan Oánh, nhưng phần nhiều vẫn là đồng tình với bản thân mình.
Vốn dĩ anh ta còn đang mong chờ Phó Thời Xuyên và Quan Oánh sẽ ở bên nhau, như vậy thì anh ta sẽ “làm quan ăn lộc vua”, nhưng giờ xem ra Phó Thời Xuyên không triệt để đắc tội Quan Oánh hại anh ta cũng bị liên lụy, bị cô ấy block đã là tốt rồi.
Không thể kéo dài được nữa! Đêm dài lắm mộng, mình phải tốc chiến tốc thắng trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi!
Sau khi hạ quyết tâm, Lạc Ninh cười cười hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”
Quan Oánh nhìn ra anh ta có chuyện muốn nói với mình, cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vẫn chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà tôi không biết nấu ăn, tôi chỉ order đồ ăn của nhà hàng gần đây, nếu đại tác giả Quan Quan không chê thì ăn chung nhé.”
Quan Oánh chớp chớp mắt: “Được thôi.”