Cô ta đang hối hận gần chết. Biết thế khi nãy chuồn luôn cho rồi, thế quái nào lại bước lại đây. Minh Châu lắc đầu, lùi dần về phía sau. Tiếng quát tháo chửi bới trong phòng vọng ra càng khiến cô ta bất an. Ý chí của cô ta đang mách bảo, nếu như cô ta còn muốn được tiếp tục hít thở thì hãy mau chạy trốn khỏi đây. Vì thế Minh Châu miễn cưỡng cười, tay đưa lên day day hai bên thái dương yếu ớt than: “Tớ đau đầu quá, không chống đỡ được nữa.”
“Hả?”Gia Ly bật cười nhìn người trước mắt đang diễn kịch. Mà phải công nhận cô ta diễn đạt. Sắc mặt tái nhợt kia đúng lúc rất khớp với cái lý do khập khiễng này. “Chẳng lẽ cô đang chột dạ, không dám gặp Quốc Dũng à? Vậy tôi gọi anh ta ra ngoài cho cô nhé!”
Minh Châu nhớ đến lời cảnh báo lúc trước của người đàn ông kia, lại nghĩ về hậu quả nghiêm trọng ở trong căn phòng bao kia thì lập tức khủng hoảng. Cô ta nhìn Gia Ly như van xin. Tiếc là từ sâu trong đáy mắt của đối phương cô ta cũng chỉ thấy được sự lạnh lùng và tia trào phúng.
Trong lúc cô ta đang do dự thì Duy Hoàng đi từ xa lại lớn tiếng nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, sự việc xảy ra tại địa bàn của tôi làm ảnh hưởng xấu tới uy tín của nhà họ Võ, cần phải điều tra rõ ràng. Tất cả mọi người đều vào hết trong phòng đi.”
Nghe anh ấy nói xong, Gia Ly không ngừng tặc lưỡi cảm kích. Cảnh sát tới, như thế báo chí chắc chắn sẽ biết tin. Giả dụ chỉ có bằng này người thì ít nhiều còn có thể kiểm soát, thêm các cơ quan chức năng khác nữa, vậy thì danh tiếng của Quốc Dũng quả thực sẽ vô cùng thảm hại. Người bạn này của Tuấn Phong đúng là chẳng nể nang gì ai.
Cứ thế Minh Châu cũng bị kéo vào trong phòng. Lúc Gia Ly đi vào, chỉ thấy mùi máu tanh xộc vào mũi đã lấn áp đi toàn bộ những thứ mùi khác. Hai gã đàn ông kia cả người loang lổ vết thương đang ngồi dưới sàn nhà. Quốc Dũng quần áo xộc xệch chiếm lấy chiếc ghế sô pha đơn căm hận nhìn thẳng vào Gia Ly. Sau khi anh ta nhìn thấy cái bóng run rẩy của Minh Châu thì lập tức lao lên vung nắm đấm tới.
Cô ả khiếp sợ trợn mắt nhìn.
Một đòn này mà hạ trúng, cô ta nhất định sẽ bị mất nửa cái mạng, nhất là gương mặt đã chỉnh sửa này coi như toi.
Nhưng chờ giây lát chẳng thấy gì, cô ta khiếp sợ hé mắt nhìn, chỉ nhìn thấy Quốc Dũng đang bị hai bảo vệ cao lớn ấn ngồi chồm hỗm ở ngay giữa phòng, hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng đau đến ứa nước mắt.
Những người đang vây xem cũng sợ hãi ánh mắt căm hận của anh ta mà lùi lại.
“Con chó cái, chính mày đã hại tao. Buông ra, bỏ tao ra!” Quốc Dũng gào lên cực kỳ phẫn nộ nhìn Minh Châu. “Bỏ tao ra!”
Sắc mặt của Minh Châu hết đen lại trắng.
“Ôi, hóa ra là cô làm, bảo sao khi nãy lại muốn trốn chạy. Cô phải hận anh ta đến mức nào mới có thể nghĩ ra loại chuyện như thế này chứ?” Gia Ly thản nhiên lên tiếng.
“Câm ngay!” Minh Châu nóng giận quát lớn.
Gia Ly giả vờ kinh sợ: “Đắc tội với cô đúng là ác mộng nha!”
“Không...” Minh Châu đỏ mắt nhìn Quốc Dũng. Bây giờ cô ta rất muốn khóc lóc một chút cho đáng thương nhưng lại chẳng thể khóc nổi.
Giờ phút này, tất nhiên cô ta cũng đã biết mình bị chơi khăm, tưởng là gà hóa ra lại thành hạt thóc, vậy nên chỉ có thể quanh co chối tội: “Anh Dũng, anh biết rõ em không có lá gan này mà. Đúng rồi, chính là cô ta, cô ta đã hại chúng ta. Em cũng chỉ là nạn nhân, em không biết gì hết.”
Nói rồi cô ta quay sang chất vấn Gia Ly: “Cô nói xem, từ nãy đến giờ cô liên tiếp vu khống tôi là có ý gì? Tôi sẽ kiện cô.”
Gia Ly che miệng cười: “Tôi vu khống cô lúc nào? Bằng chứng đâu?”
Minh Châu nhất thời sợ hãi kêu lên: “Ly, cô đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu! Nếu tôi nói ra chân tướng sự việc, cô nhất định có liên can!”
Gia Ly nhún vai đáp: “Tôi ngược lại rất muốn nghe chân tướng của cô là cái gì? Xem tôi đã làm gì để mà bị dính líu tới chuyện bẩn thỉu cỡ này?”
Đám người vây quanh đó liên tục xì xào.
“Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy cô ta vu khống tôi, có phải không?” Minh Châu cười ác độc nhìn qua mọi người. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là sự trào phúng khinh bỉ.
Minh Châu bất mãn gào lên: “Các người nói xem!”
“Cô Trần chưa từng nói gì.” Một người lên tiếng, những người khác lập tức gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy.”
“ m mưu, đây chính là một âm mưu. Anh Dũng…” Minh Châu lại chẳng dám nói rằng ngay từ đầu bọn họ đã muốn làm chuyện gì, nhẽ ra nạn nhân giờ này phải là ai…
Quốc Dũng nhíu mày. Anh ta thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu không phải do con đàn bà ngu si kia, kiếm về hai thằng ngu đó thì sao anh ta có thể bị hại thê thảm như vậy?
Anh ta lạnh nói một câu: “Buông tao ra!”
[Món nợ này tao nhất định sẽ đòi lại!]
Duy Hoàng vẫy tay, hai bảo vệ liền gật đầu thả anh ta ra.
Ánh mắt của Bá Tùng híp lại, sắc bén như lưỡi dao, khác hẳn trạng thái lúc đối mặt với đám người Gia Ly. Lúc này nó đang đặt ở trên người Quốc Dũng, xung quanh anh ấy đang bùng phát loại khí thế sát phạt đáng sợ.
Gia Ly kinh ngạc, cô vẫn cảm thấy Bá Tùng không đơn giản, nhưng lại không ngờ anh ấy sẽ có bộ dạng như thế này.
Từ những người bạn của Tuấn Phong, tất cả những hiểu biết trước đến nay cô đúc kết được đều đã bị đảo lộn và cần phải xác định lại.
Cô ấy suy đoán rằng lai lịch của Tuấn Phong hẳn là không đơn giản, có lẽ còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của cô!
Một người đàn ông bị mẹ kế hãm hại mà có thể bí mật tự giải độc. Còn nắm trong tay rất nhiều khối tài sản lớn, ung dung làm ông chủ sống ở bên ngoài dưới một thân phận khác. Chỉ dựa vào bằng kia sự kiện, đã có thể thấy anh không hề tầm thường.
Quốc Dũng mất hết mặt mũi liền trợn mắt với Gia Ly quát: “Cô lấy anh trai tôi về rồi lại còn đi khắp nơi với đàn ông khác, đúng là loại vô sỉ.”
“Tôi vô sỉ sao bằng anh được, ăn chơi trác táng tới mức này. Có một câu nói rất phù hợp: Tra nam đi với tiện nữ. Tôi thấy các người thực sự vô cùng xứng đôi, hay là nhân tiện chuyện này hãy thông báo luôn đi. Hai gã kia không cần để ý đâu.” Cô chỉ tay vào Minh Châu chẳng thèm che giấu sự ghê tởm trên nét mặt: “Cô ta có anh rồi, sẽ chẳng phải ra ngoài gây tai họa cho người khác nữa!”
Quốc Dũng căm hận liếc Gia Ly một cái. Ánh mắt kia, thậm chí còn có vài tia cảnh cáo và uy hiếp.
Gia Ly là con cáo già giả vờ làm cừu non lập tức ngơ ngác: [Ơ, tôi không làm gì hết nhé! Trong sáng như ánh trăng. Chuyện này đổ lên đầu tôi là không được, oan ức lắm!]
Cô thản nhiên nhìn lại anh ta, nhếch miệng cười giễu cợt.
Minh Châu thấy anh ta tiến về phía mình thì liên tục lùi ra sau, tiếp đó xoay người toan bỏ chạy nhưng đã bị anh ta túm lấy lưng áo thô bạo kéo đi. Động tác mạnh mẽ ấy khiến cho hàng cúc trước ngực lập tức bung ra, cả mảng da thịt cùng với những dấu vết đáng ngờ liền phô diễn ngay trước mắt mọi người.
Tiếng “ồ” trầm trò tuôn ra cùng rất nhiều luồng suy diễn khiến cho sự việc bị truyền ra ngoài phong phú hệt các câu chuyện tam sao thất bản.
Minh Châu hoàn toàn hoảng loạn túm lấy hai vạt áo khó khăn bước đi theo tốc độ của gã đàn ông mà không dám phản kháng.
Sau đó đám người cũng tản ra đi làm nhiệm vụ truyền tin của mình.
Căn phòng hiện tại chỉ còn lại người quen, Duy Hoàng mới nháy mắt với Tuấn Phong vui vẻ hỏi: “Tớ xử lý như thế ổn không?”
Tuấn Phong thở dài: “Nó còn đang sử dụng họ của tớ đấy, thật mất mặt.”
Duy Hoàng hung dữ trừng mắt nhìn lại: “Danh tiếng làm ăn của tớ còn mất kìa.”