Trong đêm gió tuyết mù mịt, Thời Lục khiêng một cái túi lẩm bẩm đi trong tuyết, ra khỏi hành cung, vượt qua hai ngọn núi cao rồi Thời Lục dừng lại trước một cái cây.
Cái cây này cực kỳ tươi tốt ở trong mùa đông khắc nghiệt, lá cây đỏ rực của nó như phát sáng lung linh, chiếu rọi toàn bộ đất trời, cái cây này tên lửa lưu ly nghìn năm, mãi mãi không tàn lụi, mãi mãi không khô cạn.
Đến dưới cây, ánh sáng lửa lưu ly tỏa ra xua tan lạnh lẽo trời đông.
Thời Lục mở cái túi ra, Thời Thất được tự do hơi ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Thời Lục, thấy là khuôn mặt quen thuộc thì Thời Thất tiến lên thân mật cọ xát bắp chân Thời Lục.
Lông nàng mềm mại, xúc cảm ngứa ngáy, Thời Lục vội vàng lùi lại mấy bước, nói: "Thời Thất, chúng ta chơi bịt mắt trốn tìm có được không?"
Thời Thất mờ mịt nghiêng đầu, nhẹ nhàng gâu một tiếng.
Nàng rất rất đáng yêu, lông trắng pha trộn với tuyết, chóp mũi ướt dính tuyết, nhìn Thời Lục bằng con mắt trong sáng đơn thuần. Thời Lục có thể nói là một đứa trẻ chưa lớn, chẳng có ý chí sắt đá như người lớn, càng khỏi nhắc tới sói con như tiểu hồ ly trước mặt là người thân của hắn, Thời Lục lập tức có chút mềm lòng. Nhưng vừa nghĩ tới thái độ của ca ca và con đường phía trước của mình thì chút mềm lòng lập tức tan biến.
Thời Lục vươn tay sờ tai Thời Thất, nói nhẹ nhàng: "Muội ra sau cây đếm đến một trăm, sau đó đi tìm ca ca, có được không?"
Một trăm là bao nhiêu nhỉ...
Trí thông minh chưa phát triển hoàn toàn của tiểu Thời Thất hoàn toàn không hiểu Thời Lục nói gì, ánh mắt nàng ngây thơ, nhấc móng vuốt lên mu bàn tay Thời Lục.
"Tóm lại... tóm lại muội trốn ra sau cây, lát nữa tìm ta, chúng ta chơi bịt mắt trốn tìm, hiểu chưa?"
Hóa ra là muốn chơi trò chơi à...
Thời Thất gật đầu, lắc lư chạy ra sau cây, Thời Lục thở phào nhẹ nhõm, vừa đứng lên thì thấy cái đầu nhỏ của nàng ló ra từ phía sau, con mắt chớp chớp, hồn nhiên đáng yêu vô cùng.
Thời Lục chột dạ, lùi về sau mấy bước, giọng nói non nớt có chút run rẩy: "Không được... không được nhìn lén, không thì lục ca không chơi với muội nữa."
Tai Thời Thất cử động, vội vàng rụt người lại, nàng chui đầu vào trong đống tuyết, lắc lắc mông rồi không cựa quậy.
Thời Thất biết lục ca không thích nàng lắm, hôm nay vất vả lắm mới chơi cùng nàng, nàng không thể để lục ca không vui.
Tiếng bước chân của Thời Lục càng lúc càng xa, dần dần, chỉ có gió lạnh gào thét bên tai...
*
Thời Lục chạy rất nhanh, trong lòng kích động xen lẫn chút mừng rỡ.
Hắn không ưa muội muội trông ngây ngốc cái gì cũng không biết kia từ lâu, Thiên Lang tộc không nên có loại người yếu ớt như nàng tồn tại. Đưa nàng đi là tốt cho cả sườn núi Thiên Lang, quan trọng nhất là, về sau các đại ca sẽ không dạy dỗ hắn vì nhóc con kia.
Thời Lục càng nghĩ càng vui vẻ, nhưng bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
"Gâu huuu."
Đó là tiếng kêu đặc biệt của muội muội ngốc.
Nụ cười của Thời Lục cứng lại, bước chân dừng lại, hắn quay đầu mắng to: "Không phải bảo muội ẩn nấp rồi sao!"
Nhưng mà sau lưng không có một ai, trả lời hắn chỉ có tiếng vọng và băng tuyết.
Thời Lục chớp mắt mấy cái, vui sướng trong lòng tan biến, không khỏi nghĩ tới bộ dạng Thời Thất vừa mới sinh ra.
Thời Thất vừa sinh ra chỉ lớn cỡ bàn tay, hắn nhìn nàng lớn lên từng chút một, từ ốm yếu tới hoạt bát đáng yêu, hắn rõ ràng rất ghét cô muội muội này nhưng mỗi lần... mỗi lần tự mình nhớ lại quá khứ, Thời Thất luôn vẫy cái đuôi ngậm cái xương thích nhất chạy tới bên chân hắn, vẻ mặt mong chờ muốn chơi với hắn...
Thời Lục không quan tâm, bước chân lảo đảo, bất cẩn bị trượt chân vào đống tuyết lạnh buốt.
Thời Lục nằm rạp trên mặt thở dốc, chẳng biết sao, hiện tại Thời Lục chẳng hề vui vẻ chút nào, ngược lại vô cùng bất an, khủng hoảng và lo lắng quanh quẩn trong lòng như dây leo quấn chặt lòng hắn lại, khiến hắn không thể thở nổi.
Đêm đông giá lạnh, lòng Thời Lục lạnh hơn.
Trước mắt hắn hiện ra bộ dạng Thời Thất, nhỏ nhắn tròn tròn, còn yếu ớt hơn con mèo.
Nghe nói sau núi tuyết có cáo tuyết thường qua lại, không biết nàng có... có bị cáo tuyết ăn không? Có chết cóng không? Có... có gặp bất trắc hay không...
Thời Lục không dám nghĩ, bởi vì sợ hãi, cơ thể gầy gò của hắn run rẩy kịch liệt.
Làm sao bây giờ...
Hắn phải làm sao?
Thời Thất...
Thời Lục cắn chặt răng bò dạy, hắn tiến lên trước hai bước rồi bỗng dừng bước, hai quyền rũ xuống hai chân nắm chặt lại như quyết định cái gì, ánh mắt vô cùng kiên định. Thời Lục biến thành một tiểu sói đen, quay người chạy về hướng vừa rồi.
Thời Thất...
Hắn không thể vứt bỏ Thời Thất cho dù thế nào, không thể!
Thời Lục chạy rất nhanh, không bao lâu đã đến dưới cây lửa lưu ly ngàn năm, nhưng mà... không có bóng dáng Thời Thất, Thời Lục biến thành sói có khứu giác nhạy bén, hắn ngửi kỹ, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, Thời Lục lập tức ngửi ra đây là mùi của Thời Thất.
Bất an lan khắp người, Thời Lục xông tới sau cái cây, không có con sói nào, chỉ có hỗn hợp tuyết và máu.
Thời Thất...
Thời Lục sốt ruột phát khóc, lại tìm kiếm một vòng xung quanh nhưng mà ngay cả một sợi lông sói của Thời Thất cũng chẳng tìm thấy.
"Húuuu!!!"
Thời Thất muội ở chỗ nào vậy?
Thời Lục vừa khóc vừa chạy về hướng cung điện, lúc này chỉ có thể tìm các đại ca, nếu như chậm thêm một chút... chậm thêm một chút Thời Thất có thể đã...
*
Từ khi Thời Thất sinh ra, mỗi buổi tối mấy huynh đệ đều sẽ đến thăm muội muội, một là trong lòng mong nhớ, hai là biết sức khỏe nàng không tốt, sợ trong đêm xảy ra bất trắc. Ai ngờ hôm nay tới thì phát hiện ra muội muội không ở trên giường, mấy người bỗng cảm giác không ổn, vội vàng đánh thức thị nữ gác đêm.
"Tiểu tiểu thư đâu?"
Thị nữ buồn ngủ mơ màng, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt nóng nảy của Thời Nhất, hốt hoảng trong lòng, lập tức phát giác xảy ra chuyện rồi.
Nàng ta đứng dậy: "Tiểu tiểu thư... đi ngủ từ sớm rồi ạ."
"Tiểu tiểu thư không có ở đây." Thời Nhất trầm giọng nói: "Ngươi ngủ bao lâu rồi? Có thấy người nào khả nghi tiến vào không?"
Thị nữ ngơ ngác, cảm thấy lo lắng, hai con ngươi không khỏi rưng rưng: "Nô tỳ... nô tỳ canh gác tới rạng sáng, thấy tiểu tiểu thư bình an đi ngủ, không thấy người khả nghi tiến đến ạ."
"Ngươi cũng không nghe thấy động tĩnh gì à?"
Thị nữ lắc đầu, ngã quỳ trên đất phịch một tiếng: "Đại thiếu gia, nô tỳ... nô tỳ thật sự không biết gì hết ạ!"
Thời Nhất xoa xoa huyệt thái dương: "Trước tiên ngươi đi thông báo với bọn nhị thiếu gia, nói không thấy Thời Thất, bảo bọn họ tới thiên điện."
"Vâng."
Thị nữ không dám chậm trễ, vội vã chạy ra ngoài.
Không bao lâu, mấy người nghe tin đều chạy tới.
Thời Tam cảm thấy sốt ruột, quần áo chưa chỉnh tề đã vội xông vào thiên điện, chưa vào cửa đã hô: "Đại ca, huynh nói không thấy Tiểu Thất ư?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của mấy người, Thời Nhất bình tĩnh nói: "Ta vốn tính tới thăm Thất Nhi, kết quả phát hiện không có ai, sợ là đi lâu rồi."
Huynh đệ mấy người nhìn nhau, Thời Nhị chau mày: "Cung điện này canh gác nghiêm ngặt, đừng nói một người sống sờ sờ, sợ là một con ruồi cũng không bay vào được. Có thể chẳng kiêng nể gì vào tẩm cung, sợ là người nhà."
Thời Nhất gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy, vấn đề là... ai to gan dám bắt Tiểu Thất đi?"
Trong lúc mấy người im lặng, ngoài điện vang lên tiếng bước chân vội vã, rầm một tiếng, cửa mở ra. Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thời Lục đứng ở cửa, cả người hắn nhếch nhác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh, nhìn mấy người bằng đôi mắt ngập nước.
"Đại ca!" Tiếng Thời Lục run rẩy khàn đi: "Đệ... đệ vứt... vứt bỏ Tiểu Thất rồi!"
Thời Nhất bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì Thời Tam tiến lên giữ chặt hai vai Thời Lục: "Đệ lặp lại lần nữa, đệ làm gì muội muội của đệ rồi?"
Thời Lục không kìm nén nổi nữa khóc lớn: "Đệ không phải cố ý... đệ thật sự không cố ý, đệ để... để Tiểu Thất dưới cây lửa lưu ly sau núi lửa, lúc... lúc đệ trở lại lần nữa... đã không thấy Tiểu Thất đâu rồi."
Thời Tam hoàn toàn không ngờ đệ đệ sẽ làm ra chuyện này, hắn vốn cho rằng đệ đệ hơi ngang bướng thôi, trong lòng vẫn đơn thuần hiền lành, nhưng hôm nay... hắn lại vứt bỏ muội muội của mình, muội muội ruột của mình.
Thời Tam hoàn toàn mất đi lý trí, giơ tay lên đánh Thời Lục, bỗng nhiên, Thời Nhị tiến lên kéo cánh tay muốn vung lên của Thời Tam lại.
"Nhị ca..."
"Đừng manh động." Tiếng Thời Nhị ôn hòa, nhìn đệ đệ khóc lóc nức nở, hẳn là hắn chịu khổ rồi, quần áo dính băng tuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết thương, lại nhìn vẻ mặt hối hận của hắn, chắc là hối hận vì hành vi của mình rồi.
Thời Nhị xoay người nhìn thẳng vào đệ đệ: "Tiểu Lục, đệ nói đệ từng trở lại rồi à?"
"Dạ." Thời Lục gật đầu, lau nước mắt trên mặt: "Để để Thời Thất núp sau cái cây, đệ lừa nàng nói chơi bịt mắt trốn tìm, nhưng mà... nhưng mà khi đệ trở lại, không thấy Thời Thất đâu cả, còn có... còn có vết máu của Thời Thất."
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy, Thời Lục khóc lớn hơn: "Nhị ca, đệ không cố ý! Xin lỗi... xin lỗi!"
Hắn nói xin lỗi, căm giận và hối hận trong lòng gần như bao phủ hắn.
Thời Tứ cắn môi, nhịn không được mắng: "Lúc này ngươi nói xin lỗi để làm gì? Sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ muội muội của ngươi chứ?"
"Xin lỗi... xin lỗi... các huynh đánh đệ đi, đều là lỗi của đệ, tất cả là lỗi của đệ."
"Vốn là lỗi của ngươi!"
"Được rồi." Thời Nhất trầm giọng quát mấy người: "Nhị đệ, đệ ở lại chăm sóc Tiểu Lục, chúng ta dẫn người đi tìm, nếu Thời Lục chỉ thấy vết máu, không thấy thi thể, vậy nói rõ Thời Thất còn sống."
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
Thời Nhất nhìn Thời Lục chằm chằm, khẽ thở dài rồi dẫn theo mấy đệ đệ rời khỏi thiên điện.
Lúc này thiên điện rộng lớn chỉ còn lại Thời Lục và Thời Nhị, sau khi khóc xong, cảm xúc của Thời Lục bình ổn hơn nhiều.
Thời Nhị đưa chén trà nóng cho Thời Lục, hắn là người ôn hòa nhất trong các huynh đệ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không lớn tiếng, càng không đánh đập trách mắng.
"Thời Lục, đệ rất ghét muội muội của đệ sao?" Tiếng nói của hắn ôn hòa như nước mùa xuân, tự dưng khiến người ta cảm thấy bình tĩnh.
Thời Lục mím môi, khẽ dạ.
"Vì sao đệ ghét muội muội của đệ?"
"Nàng vừa nhỏ vừa yếu..." Thời Lục nói thật: "Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết."
"Ừ." Thời Nhị nhìn Thời Lục: "Nàng vừa nhỏ vừa yếu, nàng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Nhưng bởi vì vậy, thân là huynh trưởng đệ mới phải bảo vệ nàng."
Thời Lục há hốc mồm, bỗng nhiên phát hiện ra mình nói không nổi một câu.
Thời Nhị vươn tay để lên đỉnh đầu hắn: "Không có người nào sinh ra là kẻ mạnh, cũng không có người nào sinh ra là kẻ yếu. Đệ không thể vứt bỏ nàng vì nàng vừa nhỏ vừa yếu, Tiểu Lục..." Thời Nhị khẽ thở dài: "Nếu như lập xuân Thời Thất không biết biến hình, đệ biết nàng sẽ có hậu quả gì không?"
Ánh mắt Thời Lục mờ mịt, lắc nhẹ đầu.
Thời Nhị nói từng câu từng chữ: "Sẽ chết, phụ thân sẽ tự mình xử tử nàng."
Hô hấp của Thời Lục ngừng lại, hai tay nắm chặt lại.
"Nếu như ngay cả người ca ca như đệ cũng không bảo vệ muội muội của đệ, vậy thì còn ai bảo vệ nàng?" Ánh mắt Thời Nhị bỗng trở nên nặng nề: "Ta và các đại ca đệ sẽ rời đi sớm nhất, tới lúc đó chỉ còn có nàng tuổi tác gần bằng đệ, nếu như đệ còn bắt nạt nàng như ngày hôm nay, vậy người khác sẽ đối xử với Tiểu Thất như thế nào? Tiểu Lục, đệ là ca ca, đệ phải có trách nhiệm làm ca ca, đệ phải bảo vệ nàng, được không?"
Nước mắt Thời Lục vất vả lắm mới kiềm chế nổi lại tràn mi: "Nhưng mà... nhưng mà muội muội bị đệ vứt bỏ, bị đệ..."
"Đừng khóc." Thời Nhị dịu dàng lau nước mắt trên mặt hắn: "Hiện tại chúng ta đi tìm cùng đại ca, sau khi tìm nàng về, đệ đừng vứt bỏ nàng nữa nhé, đồng ý với ta được không?"
Thời Lục gật đầu: "Đệ... đệ cam đoan sẽ không vứt bỏ nàng nữa!"
Sẽ không thế nữa, sẽ không vứt bỏ Tiểu Thất nữa...