Bạch Linh Linh khoa trương từ bé, chuyện lớn như cưới thê tử tất nhiên sẽ không che giấu, ngày hôm sau, tin tức tộc trưởng Bạch Vũ tộc sắp lấy vợ đã nhanh chóng truyền khắp trong Bạch Vũ tộc và khu vực xung quanh.
Thời Thất ở trong cung điện rất lo lắng.
Tẩm cung của Bạch Linh Linh vàng son lộng lẫy, nàng vốn cho rằng nhà Bá Huy xa hoa lắm rồi, không có ngờ rằng Bạch Linh Linh còn xa hoa hơn.
Thời Thất cuộn mình trên giường buồn bã, nàng thích căn nhà đá của Hắc Ngạo hơn căn nhà lớn này, đông ấm hạ mát, nhìn qua cửa sổ thấy vạn dặm núi sông, trăng sáng và trời đêm. Nơi này đẹp, rộng lớn nhưng như chiếc lồng son làm Thời Thất không thở nổi.
"Vương phi, ngài ăn chút gì đi, không thì cơ thể không chịu nổi đâu."
Thị nữ của Bạch Linh Linh bưng đồ ăn tới, nàng nhìn cái bàn đầy đồ ăn, nuốt nước miếng ực ực, ánh mắt rất thèm thuồng.
Thời Thất đói bụng.
Đêm qua đến giờ nàng chưa ăn gì, trông những thứ này rất ngon nhưng mà...
Thời Thất xoa xoa bụng, dời mắt: "Ngươi mang đi đi, ta không ăn!"
Vẻ mặt hùng hồn hy sinh, rất cương trực.
Thị nữ cảm thấy vương phi tương lai hơi kỳ lạ nhưng không khuyên nhủ mà chỉ nói: "Đồ ăn để ở đây, nhân lúc còn nóng ngài ăn đi."
"Ta không ăn!" Thời Thất vừa nói xong thì thị nữ đó đã rời khỏi tẩm cung.
Nàng mếu máo, thở dài trở mình trên giường.
Hắc Ngạo chắc chắn sẽ tới cứu nàng, cho dù Hắc Ngạo không đến, Tuyết Ương tỷ cũng sẽ đến, cho dù... cho dù Tuyết Ương tỷ không đến, nhị ca cũng sẽ đến!
Nếu nhị ca cũng không đến...
Vành mắt Thời Thất đỏ lên, chẳng dám nghĩ nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thời Thất chẳng đói nữa, vào lúc nàng buồn ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân. Tai Thời Thất giật giật, lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Quả nhiên, Bạch Linh Linh đến.
Bạch Linh Linh thay cái áo bào màu tím hoa văn chìm, màu sắc cao quý càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú, thân hình cao gầy của hắn.
Thời Thất cảnh giác nhìn Bạch Linh Linh, nàng biết không thể nói chuyện với người này nên chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Linh Linh.
Bạch Linh Linh cảm thấy bộ dạng nhát như chuột của Thời Thất rất đáng yêu, làm người ta muốn trêu chọc.
"Bổn vương đến thăm ái phi của ta." Nói xong, Bạch Linh Linh tới gần giường của Thời Thất.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi đừng tới gần!" Thời Thất sợ hãi run rẩy: "Ta ta ta ta ta... ta rất rất hung dữ! Ngươi tới nữa là ta... là ta..."
"Là nàng thế nào?" Bạch Linh Linh có chút buồn cười.
Hốc mắt Thời Thất đỏ lên: "Là ta cắn ngươi."
Bạch Linh Linh bình tĩnh nhìn Thời Thất, một lúc sau, Bạch Linh Linh cười ra tiếng: "Cắn là cắn kiểu kia ư? Không ngờ tiểu vương phi của ta cởi mở như thế.”
Cắn còn có thể là cắn kiểu kia hả?
Vẻ mặt Thời Thất cầu xin, cũng không ở trên giường nữa
Nàng trở mình xuống giường, vòng qua Bạch Linh Linh đi đến cửa: "Ta ra ngoài, ngủ ngon."
Bạch Linh Linh không cử động, thản nhiên nói: "Trong điện này của ta không ít người chết rồi, nàng phải cẩn thận kẻo bị quấy nhiễu đấy."
Mặt Thời Thất... trắng bệch.
Nàng vừa bước chân ra lại yên lặng thu lại, rồi lẳng lặng quay người, sống lưng cứng đờ ngồi trước bàn. Đồ ăn bày trên bàn đã nguội nhưng trông vẫn ngon miệng, bụng Thời Thất không khỏi phát tiếng vang, nàng ôm bụng, ánh mắt không cách nào rời khỏi đồ ăn.
Nhìn gà quay ở giữa bàn, Thời Thất bỗng chảy nước mắt.
Hắc Ngạo làm gà quay rất ngon nhưng ngày đó lại bị Thanh Trần đại ca chém rơi, gà quay đáng thương chỉ còn một cái chân cho nàng gặm. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như ông trời trả lại một cơ hội cho nàng, vậy thì Thời Thất... sẽ ăn hết gà!
Nhưng mà thời gian không thể quay trở lại, ông trời cũng sẽ không cho nàng cơ hội...
"Vui tới mức ăn không ngon hả?" Bạch Linh Linh ngồi ở bên cạnh Thời Thất: "Bổn vương biết tối nay rất khó chịu, dẫu sao qua hôm nay nàng là vương phi của ta rồi."
"Con người ngươi thật kỳ lạ, ta đã nói không muốn làm vương phi của ngươi rồi mà." Thời Thất rũ mi dài: "Được rồi, có thể chúng ta khác chủng tộc, ngươi không hiểu ta đang nói cái gì."
Bạch Linh Linh hiện tại luyện được một bản lĩnh, hắn có thể bật chế độ tự chọn lọc với Thời Thất, tự động bỏ qua nửa câu sau, còn nửa câu đầu biến thành "Con người ngươi rất tốt, ta muốn làm vương phi của ngươi."
Bạch Linh Linh hài lòng gật đầu, hắn nói mình tuấn tú phóng khoáng, cao quý nhã nhặn, vì sao lại có nữ nhân không thích mình chứ?
Bạch Linh Linh tự luyến vén tóc: "Tối nay nàng nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai... là nàng có thể như ý nguyện rồi."
Dứt lời, Bạch Linh Linh đứng dậy rời đi.
Thời Thất thở một hơi dài, cúi đầu, uể oải tới gần giường.
Nàng nằm lên trên, căn phòng này ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Thời Thất muốn ngắm sao muốn ngắm trăng cũng chẳng ngắm được, nàng nhắm mắt lại rồi bỗng nhiên nghĩ đến Hắc Ngạo, buổi tối lúc ngủ, Hắc Ngạo trước giờ không đóng cửa sổ của nàng lại.
Có đôi lúc hắn leo vào từ cửa sổ, hôn Thời Thất vài cái. Thời Thất đều biết nhưng nàng thẹn thùng, không biết mình mở mắt ra đối mặt với Hắc Ngạo thế nào...
Nếu như Hắc Ngạo bây giờ có thể đến hôn trộm nàng mấy cái, vậy Thời Thất chắc chắn rất rất vui vẻ!
Nàng thích dê xấu xa nhất...
Thời Thất chôn đầu vào trong chăn và sụt sịt khóc.
*
Hôm sau.
Vừa mới sáng sớm, Thời Thất đang ngủ mơ màng thì bị ba bốn thị nữ kéo dậy, nàng vẫn trong trạng thái mơ màng và hỗn độn. Nhưng vào lúc này, thị nữ khiêng Thời Thất vào bể tắm.
Các nàng lột sạch quần áo trên người Thời Thất rất thô bạo và nhét Thời Thất vào bên trong không lưu tình.
Ào—
Ngâm nước như thế, Thời Thất hoàn toàn tỉnh táo.
Một thị nữ đang chà lưng cho nàng, một thị nữ tưới nước, còn một người đang không ngừng thả cánh hoa vào trong.
Hương hoa rất nồng và hắc Thời Thất hắt hơi liên tục.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị thành thân ạ."
Thời Thất ngơ ngác: "Hả?"
Thị nữ nhìn nàng một cái, nói bằng tiếng nói tự nhận chỉ có mình nghe được với thị nữ bên cạnh: "Nàng có phải kẻ ngốc không?"
"Bình thường. Nếu ta biết mình có thể gả cho đại vương thì ta cũng có phản ứng này."
Thời Thất: "Ta không ngốc, ta thấy các ngươi mới ngốc."
Bạch đại vương lòe loẹt kia có xinh đẹp gì, đâu đáng để người ta thích. Vẫn là Hắc Ngạo tốt, Hắc Ngạo tốt nhất!
Đang nghĩ thì Thời Thất lại bị kéo từ trong bồn tắm ra. Lúc thị nữ cầm váy cưới đỏ chót đi tới, Thời Thất mới cảm thấy không hay rồi.
"Ta không mặc!" Nàng lùi lại mấy bước kéo quần áo treo trên bình phong của mình xuống rồi luống cuống mặc vào, Thời Thất quay người chạy ra ngoài. Nhưng các nàng sao có thể cho Thời Thất toại nguyện, thị nữ ở trong tẩm cung đều là người giỏi nhất, Thời Thất chưa chạy nổi hai bước đã bị kéo lại.
"Vương phi, thất lễ."
Nói xong, thị nữ dùng chú thuật làm Thời Thất đứng yên.
Nàng sững sờ, vành mắt ửng hồng, bật khóc.
"Ta không muốn gả cho ngỗng! ! Hắc... Hắc Ngạo ca ca, hức..."
"Hắc Ngạo là ai?" Thị nữ như là chẳng chẳng thấy Thời Thất khóc, vừa mặc trang phục cho nàng vừa nói chuyện với người bên cạnh.
"Ai biết." Nàng ta nhún nhún vai: "Tám phần là tiểu tử trong nàng nào đó, cái tên này chẳng hay, chẳng dễ nghe bằng đại vương chúng ta."
Thời Thất ngừng khóc, thanh âm mang theo tiếng nức nở: "Không được... không được nói xấu Hắc Ngạo, Hắc Ngạo ca tốt nhất, tên dễ nghe nhất! Tên đại vương... đại vương nhà các ngươi mới khó nghe, ẻo lả chẳng có chút khí khái nam tử hán!"
Thị nữ nghe xong cũng không vui, vừa muốn nổi giận thì nhớ ra người này là vương phi tương lai của bọn họ, nếu hiện tại đắc tội thì về sau chắc chắn không tốt.
Thị nữ nuốt cục tức này xuống, ôn tồn nói: "Tên của đại vương nhà chúng ta như bạch ngọc không tì vết như bản thân ngài ấy vậy, sao người khác có thể so sánh được? Có thể gả cho đại vương là phúc phận của ngài, đừng nhắc tới Hắc Ngạo gì đó nữa."
Hô hấp Thời Thất ngừng lại: "Ngọc đập cái là vỡ, báo trước xui xẻo. Nếu ngươi nói xấu Hắc Ngạo ca nhà ta nữa là ta tức giận, không để ý ngươi nữa đó."
Thị nữ hừ một tiếng: "Ta cũng chẳng muốn để ý ngài đâu."
Thời Thất tức giận: "Vậy từ giờ trở đi ngươi đừng nói chuyện với ta!"
"Không nói thì không nói, tưởng rằng ai cũng muốn nói chuyện với ngài ấy!"
Thời Thất mím môi, nhắm mắt lại dứt khoát không nhìn thị nữ làm mình bực mình này nữa.
Có thể bọn họ điên hết rồi, nhìn Bạch Linh Linh kia là người có bệnh, loại người này lại cũng có thể làm đại vương ư? Hắn tốt ở đâu, một không tuấn tú bằng Hắc Ngạo, hai không nam tính bằng Hắc Ngạo, ba không xinh bằng Tuyết Ương, bốn không có khí chất xuất trần bằng Thanh Trần đại ca. Nếu Thời Thất đánh giá, Bạch Linh Linh sẽ xếp hạng chót.
Mặc xong váy cưới, trang điểm xong xuôi Thời Thất bị thị nữ đưa lên kiệu.
Kiệu đỏ chót khiêng thẳng từ tẩm cung tới tiền điện, Thời Thất hiện tại không cử động được, nghe loáng thoáng thấy tiếng trống chiêng vang trời bên ngoài, tiếng người huyên náo, có lẽ rất náo nhiệt.
Bạch Linh Linh làm việc khoa trương, ngày đại hôn tất nhiên mời không ít khách khứa, ngoại trừ quý tộc ở Bạch Vũ tộc ra, còn có không ít người của tộc khác. Cỗ kiệu dừng lại, thị nữ vén rèm lên rồi dẫn Thời Thất xuống kiệu.
Nàng mặc váy cưới lộng lẫy, mặt trùm khăn tân nương màu đỏ, cho dù không nhìn thấy mọi người cũng có thể nhìn ra nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc từ hình dáng, không thì sao được Bạch Linh Linh nhìn trúng.
Cơ thể Thời Thất cứng đờ, tuy nàng kháng cự nhưng vẫn bị đưa đến đài cao.
Tay bị Bạch Linh Linh kéo, nàng không cử động được, trong lúc nhất thời luống cuống chảy nước mắt.
Bả vai Thời Thất run run, tiếng khóc khe khẽ bị tiếng người lấn át.
Bạch Linh Linh nhìn Thời Thất, trong lòng không hài lòng lắm.
Thuở nhỏ hắn vì trông khác biệt mà bị đuổi ra khỏi Bạch Vũ tộc, chịu đủ gian khổ, cuối cùng trở thành vương một tộc. Bây giờ thành hôn, Bạch Linh Linh không lạy trời, không lạy đất, không bái tổ tông, không kính gia trưởng, nếu tạ... chỉ có bản thân hắn!
Bạch Linh Linh nắm tay Thời Thất, mặt quay về phía mọi người rồi lớn tiếng nói: "Hôm nay là đại hỷ của ta, có ái thê, từ nay về sau..."
Lời còn chưa dứt thì bỗng một con ngỗng trắng bay tới từ nơi nào đó, bay thẳng vào mặt Bạch Linh Linh rồi bộp một tiếng trượt xuống mặt đất.
Biến cố xảy ra khiến khách khứa đang ngồi không khỏi ngạc nhiên.
Bạch Linh Linh còn giữ động tác lúc trước nhưng trên mặt đã chẳng còn nụ cười.
Con ngỗng trên mặt đất là tộc nhân của hắn, lúc này đã không còn hơi thở.
Gương mặt Bạch Linh Linh vặn vẹo: "Ai... là ai?!"