Nhìn Thời Thất khóc, Bạch Linh Linh cong môi cười: "Ôi, vật nhỏ vui vẻ tới mức khóc ư?"
Thời Thất nghe tiếng, nước mắt càng tuôn trào thành sông.
Bạch Linh Linh ôm chặt Thời Thất, nói với tiểu yêu bên ngoài: "Đi, về Bạch Vũ tộc."
Về... Bạch Vũ tộc?
Thời Thất nấc một cái, ngẩng đầu nhìn Bạch Linh Linh: "Ta không về với ngươi đâu, ta muốn xuống, ngươi mau thả ta xuống!"
"Nàng nói nàng không trở về với ta ư?" Bạch Linh Linh nhíu mày: "Nàng biết ta là ai không?"
Thời Thất cảm thấy có phải con ngỗng này có vấn đề về đầu óc không?
Nàng vừa khóc vừa nói: "Ngươi vừa... vừa mới nói rồi."
"Vậy nàng còn không trở về với ta." Khuôn mặt Bạch Linh Linh bỗng nhiên sa sầm: "Gả cho ta là vinh hạnh của nàng, biết chưa?"
Môi Thời Thất run rẩy, nước mắt lại chảy ra.
Thời Thất rất tuyệt vọng, sớm biết... sớm biết vậy thì không chạy ra ngoài rồi, tuy Hắc Ngạo bỗng trở nên rất đáng sợ nhưng dẫu sao cũng đỡ hơn rơi vào tay ngỗng trắng.
Thời Thất rất sợ đại ngỗng trắng, khi còn bé được ca ca dẫn đi chơi, nàng nhìn thấy một đống ngỗng trắng vỗ cánh, kêu quàng quạc đuổi lợn rừng tinh, lợn rừng tinh rất đáng sợ rồi, nào ngờ ngỗng trắng còn đáng sợ hơn lợn rừng tinh.
"Ta không muốn thành thân với ngươi..." Thời Thất khóc nức nở nghẹn ngào: "Ta không thích... hức... ngươi."
"Nàng nói lại lần nữa." Bạch Linh Linh híp mắt, khí thế dần trở nên nguy hiểm: "Bổn vương tuấn tú phóng khoáng, phong lưu lỗi lạc, vậy mà nàng nói không thích bổn vương ư?"
Hai mắt Thời Thất đẫm lệ nhìn Bạch Linh Linh, nàng rất nghiêm túc đánh giá hắn.
Bạch Linh Linh trông đẹp hơn xà yêu, tóc như mực, sáng bóng khỏe mạnh trong ánh sáng trong suốt. Làn da như ngọc, đôi mắt hẹp dài, môi như chứa ý cười động lòng người. Bạch Linh Linh mang theo khí chất quyến rũ không loài yêu quái nào có thể sánh bằng, nhưng mà...
"Ngươi... trông rất đẹp."
Thời Thất nói.
Không chờ Bạch Linh Linh vui vẻ, Thời Thất lại nói.
"Nhưng Hắc Ngạo ca đẹp hơn ngươi."
Vẻ đắc ý trên mặt Bạch Linh Linh cứng lại, sững sờ hồi lâu chưa hoàn hồn.
Thời Thất lại suy nghĩ rồi nói: "Thanh Trần đại ca cũng đẹp hơn ngươi, à đúng rồi, Tuyết Ương tỷ xinh đẹp nhất! Bọn họ đều đẹp hơn ngươi, ta cũng đẹp hơn ngươi!" "
Lần này lôi ra ba người, cuối cùng nàng còn tính cả mình vào?
Bạch Linh Linh chớp mắt mấy cái, có chút hoài nghi nhân sinh.
Hắn sống lâu vậy rồi, chưa người nào từng nói có người đẹp hơn hắn, bởi vì thế gian này chỉ mình Bạch Linh Linh được tôn sùng thôi.
Nhắc tới Hắc Ngạo...
Bạch Linh Linh bình tĩnh suy nghĩ, hắn tất nhiên biết Hắc Ngạo là ai, lần trước đánh đệ đệ hắn chưa nói, hắn còn phải xấu mặt sai người đi nhận lỗi.
Bạch Linh Linh nhìn Thời Thất: "Nàng tên gì?"
"Thời Thất."
Thời Thất...
Cái tên này cũng quen tai.
Bạch Linh Linh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra rồi: Đây không phải nữ nhân đệ đệ thích sao? Nói cách khác... cô nương này là người Hắc Ngạo mang về từ bên ngoài.
Hắn cười tươi hơn: "Nếu nàng không nhắc tới Hắc Ngạo thì bổn vương còn có thể thả nàng. Nếu nàng đã nhắc tới Hắc Ngạo, vậy nàng... ngoại trừ bổn vương ra không thể thuộc về bất kỳ kẻ nào rồi."
Hả...
Hả????
Thời Thất càng ngơ ngác hơn.
Ngỗng trắng... biết Hắc Ngạo là ai, cũng biết hắn là ai?
Xong xong xong... Xong đời rồi!
Thời Thất sống chẳng còn gì luyến tiếc, lòng như tro tàn.
Nàng cắn môi: "Thật ra ta... ta và Hắc Ngạo ca, à! Ta và tên dê xấu xa kia không quen biết, ngươi thả ta ra có được không?"
Nàng nhìn Bạch Linh Linh bằng ánh mắt cầu xin, ánh mắt này vô cùng đáng yêu. Thiếu nữ bên cạnh Bạch Linh Linh chẳng ít, phần lớn là chân dài ngực lớn, phong tình vạn chủng, trong sáng đáng yêu từ trong xương cốt như Thời Thất đúng là hiếm thấy.
Hắn nâng cằm nàng lên, ung dung nhìn Thời Thất, sau khi nhìn vài lần thì càng thêm yêu thích.
"Bổn vương quyết định rồi."
Mắt Thời Thất sáng lên: "Ngươi quyết định thả ta rồi ư? Ngươi thật sự là ngỗng tốt bụng!"
Bạch Linh Linh nói: "Bổn vương quyết định ngày mai cưới nàng luôn, để nàng làm nữ chủ nhân của Bạch Vũ tộc. Có vui hay không?"
Thời Thất: "..."
Không vui, khó chịu, rất rất muốn khóc!
QAQ!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngươi tiêu rồi, Ngạo ca đang xách đại đao đuổi tới rồi.