Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bí hiểm mùi hương người tình

Một đêm cứ thế trôi qua.

Tưởng Ly không quay về phòng mà ở nguyên trong phòng của Thai Quốc Cường. Cô giải thích với Tưởng Tiểu Thiên rằng cô phải ở lại để bảo vệ trận pháp. Tưởng Tiểu Thiên thể hiện đúng tinh thần “Đem quân đi, chưa thắng mạng đã vong”, Tưởng Ly chẳng buồn giải thích. Cô quăng cho cậu chiếc thẻ phòng của mình rồi nói: Cút ra ngoài đi ngủ cho gia!

Trước khi đi, Tưởng Tiểu Thiên dè dặt hỏi: “Gia, em như thế này không được coi là bỏ chạy trước trận chiến phải không? Em sẽ không xúi quẩy phải không?”.

Tưởng Ly không còn hơi sức quan tâm tới cậu, chỉ buông một chữ: “Cút!”.

Khi Thai Quốc Cường mở mắt ra, phía chân trời đã tờ mờ sáng.

Cú đánh của Tưởng Ly không hề nhẹ, khi ông ta tỉnh dậy, gáy vẫn còn đau nhức.

Trong một góc sát cửa sổ của phòng ngủ có một chiếc ghế dáng dài, loại ghế “quý phi”. Tưởng Ly nằm nghiêng người trên ghế, nhắm mắt lại, hai tay đan lại đặt trên ngực, hai chân vắt chéo gác lên ghế.

Thai Quốc Cường nhất thời không chắc chắn cô ngủ thật hay giả vờ nhắm mắt. Đầu tiên ông ta chỉ hắng giọng, sau khi thấy cô không động tĩnh gì, ông ta mới đổ nửa người trước, nhỏ giọng gọi: “Pháp sư…”.

Tưởng Ly nằm yên đó bất động, giọng nói bay qua: “Ngủ tiếp đi, không buồn ngủ thì ăn mặc cho đàng hoàng vào rồi đi đi lại lại trong phòng, đừng có làm phiền tôi”.

Bấy giờ Thai Quốc Cường mới phát hiện ra mình ăn mặc có hơi “mát mẻ” quá, vội vàng khoác chiếc áo ngủ lên người. Dù sao cũng là Chủ tịch một công ty trên sàn chứng khoán, lại bị một cô gái trẻ măng lạnh lùng nói một câu như vậy, ông ta thật lòng không thoải mái, nhưng tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ông ta cũng không dám oán thán nhiều lời, chỉ nói một câu: “Tôi đói rồi”.

“Đợi tới tám giờ.” Tưởng Ly nói nửa câu, rồi lật người lại, không quan tâm tới ông ta nữa.

Thai Quốc Cường ngước mắt nhìn đồng hồ, còn những hai tiếng rưỡi nữa…

Khó khăn lắm mới đợi được đến tám giờ sáng, trời sáng trắng lên.

Thời tiết không tệ, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, đẹp đến không có một gợn gió.

Cả đêm Tưởng Ly không mơ mộng gì, không phải vì cô ngủ say đến mức nào mà vì cả đêm cô thức trông Thai Quốc Cường. Cho dù mệt mỏi, nhưng vừa mở mắt đã được nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp như vậy, tâm trạng cũng không quá tệ.

Còn được nhìn thấy mặt trời nghĩa là bạn còn sống, chỉ khi nào đã trải qua sống chết mới càng hiểu sâu sắc ý nghĩa của sự sống.

Tưởng Ly vừa ra khỏi phòng ngủ thì lập tức nhìn thấy Thai Quốc Cường. Ông ta đang đi đi lại lại bên cửa sổ, trông có vẻ rất sốt ruột. Thấy cô đã tỉnh, ông ta lập tức tinh thần phấn chấn, không nói không rằng vớ ngay lấy điện thoại bàn.

“Ông định làm gì vậy?” Tưởng Ly đứng dựa bên cạnh, hỏi bâng quơ.

“Bảo quản gia mang đồ ăn tới!” Trên mặt Thai Quốc Cường vẫn còn nguyên bùa tiết gà. Ông ta biết mấy hôm nay ở đây ông ta mất sạch thể diện rồi, thế nên vào lúc ma quỷ chưa xuất hiện muốn vớt vát lại chút đỉnh, bèn đứng thẳng lưng, ưỡn ngực: “Với lại, tôi nghĩ là cô cũng đói rồi”.

“Tôi đói tôi có thể gọi quản gia, nhưng ông thì không được, ông đợi ở đó.” Lúc đi ngang qua sofa, Tưởng Ly tiện tay với lấy túi xách, rồi nhoắng một cái đã xuất hiện ở quầy bar.

Thai Quốc Cường chẳng hiểu chuyện gì, chỉ kịp nhìn theo bóng cô. Một chiếc áo dài trắng gần như chấm đất, mái tóc dài đung đưa, trông rất đẹp. Nhưng mấy hôm nay gặp ma quỷ quá nhiều, Thai Quốc Cường chỉ thấy mấy cái càng đẹp thì càng ghê người. Ông ta lẩm bẩm: Thôi, cô cứ đội tóc giả đi, chí ít tóc giả không khiến người ta tưởng tượng xa xôi.

Trong lúc ông ta đang mải nghĩ, bên kia Tưởng Ly đã rút từ trong túi xách ra một chiếc hộp rất đẹp, bật mở, bên trong đựng một vài dụng cụ đo lường bằng thủy tinh, trong đó có những kết tinh thể rắn màu trắng sữa. Cô lấy ra một ít bỏ vào một chiếc cốc ấm vừa phải. Kết tinh chẳng mấy chốc đã tan ra.

Khi đưa cho Thai Quốc Cường, cô ra lệnh: “Uống đi, đây chính là bữa sáng của ông”.

Thai Quốc Cường cầm lên ngửi rồi tỏ vẻ khó tin: “Nước mật ong? Pháp sư à, lẽ nào tôi ăn sáng bằng nước mật ong? Cô đùa kiểu gì vậy? Bây giờ tôi phải gặp quản gia ngay!”.

Tưởng Ly không chiều ông ta, cô lạnh lùng hỏi một câu: “Ông thích chết hay thích ăn?”.

Thai Quốc Cường á khẩu, lát sau ông ta nhíu mày, uống một hơi hết sạch.

Trong khoảng thời gian sau đó, Thai Quốc Cường chịu không ít giày vò. Sau khi bị Tưởng Ly ép uống hết “bữa sáng”, ông ta bị lôi ra khỏi phòng. Thế là, khắp khách sạn từ trên xuống dưới đều nhìn thấy cảnh Thai Quốc mang theo khuôn mặt tiết gà cùng cả đám đông vây xung quanh đi từng vòng từng vòng.

Còn không được phép đổ mồ hôi, vì nếu không sẽ làm trôi lớp bùa.

Khi nhìn lại Tưởng Ly, cô đang lười biếng nằm trên chiếc ghế ngoài bãi cát tắm nắng. Thai Quốc Cường chỉ cần hơi dừng lại, cô sẽ lại cầm micro gắn tai lên chậm rãi nói: “Thai Quốc Cường, ông mà thích gặp ma nhanh ấy thì cứ nghỉ đi”.

Thai Quốc Cường đầy một bụng tức không nói, đùi và bụng còn liên tục co thắt, chỉ mới nửa ngày, ông ta đã sắp không lết nổi nữa rồi.

Lục Đông Thâm sau khi kết thúc buổi họp các quản lý cấp cao đã vô tình nhìn thấy cảnh này.

Cách anh không xa, chếch chếch bên bờ hồ. Tưởng Ly vẫn đang nằm đó, áo trắng phấp phới bay bay, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, bên miệng còn ngậm một nhánh cây nhỏ. Cô đã đội tóc giả vào rồi, không còn nét quyến rũ khiến người ngất ngây đến mê hồn như hôm qua, mà lại có thêm vẻ điển trai nửa chính nửa tà.

Bên cạnh cô có một nữ phục vụ, đang bưng cho cô một đĩa hoa quả. Cô gái đó nhìn cô ánh mắt cũng đầy thẹn thùng thiếu nữ.

Cảnh Ninh thấy Lục Đông Thâm dừng bước bèn lẳng lặng nhìn về phía đối diện, rồi tiến lên hỏi khẽ: “Dù sao cũng là tổng giám đốc của Trường Thịnh, có cần tôi đi căn dặn cô Tưởng không ạ?”.

Lục Đông Thâm đứng yên bất động dưới bóng nắng, nhẹ nhàng đáp: “Không cần”.

Bữa trưa lại là một cốc nước mật ong, uống đến nỗi Thai Quốc Cường sắp phát điên. Tưởng Ly nhìn thấy biểu cảm khổ sở đó bèn buông một câu: “Chưa no hả? Làm cốc nữa”.

Thai Quốc Cường giận điên người nhưng cũng không chống đỡ được cơ thể đã cạn kiệt sức lực, uống xong, ông ta lăn quay ra ngủ.

Tưởng Ly trải qua một buổi chiều yên ổn.

Khoảng thời gian này, dù ai đến cũng không mở cửa: Quản gia, vệ sỹ của Thai Quốc Cường hay là cả Cảnh Ninh.

Cho tới chập tối Tưởng Tiểu Thiên đến, Tưởng Ly mới khai ân.

Tưởng Tiểu Thiên sau khi ngủ đã đời một giấc trông đã tràn đầy tinh thần, còn nhảy chân sáo, miệng ngâm nga một điệu nhạc, thiếu nước múa nữa thôi. Thấy Thai Quốc Cường vẫn đang ngủ, cậu nói với Tưởng Ly: “Gia, không hổ danh là khách sạn cấp bảy sao, giường thoải mái chết luôn. Mà còn to nữa, em có lăn tròn cũng không sợ lăn xuống đất”.

Thật ra Tưởng Tiểu Thiên đẹp trai lắm.

Mới chỉ có hai mươi mốt tuổi nên từ trên xuống dưới đều hừng hực sức sống thanh xuân toát ra từng tế bào, mặt gầy, mũi thẳng. Chỉ vì quanh năm cùng Đàm gia chạy Đông chạy Tây nên da dẻ có hơi rám nắng, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng tới vóc dáng chuẩn chỉnh, cộng thêm tính tình cậu hài hước nên ở thành cổ có không ít cô gái say mê.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác bò, bên trong là một chiếc áo phông chui đầu, bên dưới mặc chiếc quần rộng đậm màu tôn lên đôi chân dài. Tưởng Ly có lúc hay đùa với cậu: “Này, nhóc đẹp trai, qua đây chị ‘chơi’ tý nào”.

Hôm nay Tưởng Ly mất hết hứng thú đùa cợt với cậu. Cô cứ mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tay là một tờ tạp chí thời trang. Bìa là một cô gái, không phải ngôi sao nhưng rất xinh đẹp, mặc váy công sở, trông giống phong thái của một người sang trọng. Tiêu đề chuyên mục viết: Quý Phi, người nhảy múa cùng những mùi hương. Sau Hạ Trú, cô trở thành nhà sáng chế mùi hương tiếp theo có khả năng thiên bẩm vượt trên người thường.

Tưởng Tiểu Thiên không có hứng thú gì với nội dung, chỉ thấy Tưởng Ly đờ đẫn mà toát mồ hôi lưng. Cậu sát lại gần cô: “Gia, chúng ta đừng làm bộ như bị ma nhập được không?”.

Một lúc rất lâu sau Tưởng Ly mới tỉnh lại, quay đầu, lại thêm một lát nữa mới lẩm bẩm: “Em bảo… chị có thể ra khỏi nơi này được không?”.

Tưởng Tiểu Thiên nghe xong hoàn toàn ngơ ngác. Rời khỏi đây? Rời khỏi khách sạn ư?

Nhưng, rời khỏi khách sạn này lẽ nào khó khăn đến thế sao? Sao Tưởng Gia lại có biểu cảm ấy?

Cậu cũng coi như đã quen cô được ba năm rồi. Suốt ba năm qua, cậu cũng đã từng nhìn thấy những lúc cô cười thoải mái, giận điên người, dịu dàng hiền thục hay những lúc hung dữ muốn đánh người, thế mà chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của cô.

Có lẽ Tưởng Ly cũng chỉ tự lẩm bẩm một mình rất cô trở lại như bình thường rất nhanh: “Không có gì đâu”.

Tưởng Tiểu Thiên thông minh không gạn hỏi tiếp. Thật ra cô biết trong lòng Tưởng gia cất giấu bí mật. Người trong thành cổ đều thấy cô bí ẩn, chẳng hiểu sao bỗng dưng lại xuất hiện bên cạnh Đàm Gia.

“à đúng rồi, nói tới rời khỏi đây em mới nhớ ra một chuyện.” Tưởng Tiểu Thiên đổi chủ đề, khuôn mặt sáng rực lên như vừa phát hiện ra lục địa mới, hai mắt tròn xoe: “Ban nãy ở đại sảnh, em nhìn thấy một đám người rời khỏi khách sạn, người nào người nấy đều ôm theo hộp đựng tài liệu, cúi đầu vẻ mặt ủ rũ. Mà em xem phim trên tivi, hình như khi nào người ta bị đuổi việc là người ta hay ôm cái hộp đó”.

Tưởng Ly nghe xong không khỏi cảm thấy lạ lùng, cô bất giác nhớ tới đám người cô nhìn thấy hôm trước.

Một đám người mới đến, lại có một đám người khác ra đi ư? Hay, họ thực chất là cùng một nhóm?

“Em hiểu rồi!” Tưởng Tiểu Thiên đột nhiên đập bàn rất mạnh: “Chắc chắn là khách sạn này sắp phá sản rồi, nên cắt giảm biên chế!”.

Tưởng Ly nhắm mắt lại, day day hai bên thái dương. Cô cố đè xuống cảm giác ong ong hai bên tai và sự nông nổi muốn đá bay Tưởng Tiểu Thiên đi, nói: “Tưởng Tiểu Thiên, em cứ giật lên đùng đùng nữa đi, có tin chị hạ độc cho em chết không?”.

Tưởng Tiểu Thiên lập tức im bặt, cậu biết mà, cô gái tên Tưởng Ly này chẳng có một chút nhẫn nại nào cả.

Trong lúc nhàm chán, cậu giật lấy tờ báo trên mặt bàn, lát sau lại không kiềm chế được: “Trời ơi! Người này ngầu quá, tên là Quý Phi? Tinh thông ‘mùi’ học à, nhưng nhà sáng chế mùi hương là thế nào hả chị?”.

Tưởng Ly vô cùng hối hận khi đưa thằng nhóc Tưởng Tiểu Thiên đến đây, vừa phải chăm sóc nó từ bữa ăn đến giấc ngủ còn phải chịu đựng những lúc nó bay vòng vòng quanh tai như ong. Cô lại tiếp tục phải kiềm chế không cho nó một bạt tai, rồi nói: “Có phải em thích nhất là món thịt Mộc Tu không, cách làm thế nào?”.

“Gia, chị đói rồi hả?”

Tưởng Ly phóng ánh mắt sát thủ của mình qua.

Tưởng Tiểu Thiên lập tức trả lời: “Nguyên liệu gồm có: Thịt lợn, mộc nhĩ, dưa chuột, hoa hiên vàng xào chung với nhau, bỏ thêm một ít gia vị…”.

“Sáng chế mùi hương cũng chính là nguyên lý này, dùng những mùi hương khác nhau để kết hợp thành một mùi hoàn toàn mới mà đối phương cần.” Tưởng Ly hờ hững đáp.

“Thế cũng giống điều chế nước hoa ạ? Rồi cả mấy người điều chế tinh dầu nữa?” Tưởng Tiểu Thiên vừa nghe đã thấy tò mò.

“Dù là điều chế hương hay các phương pháp trị liệu bằng mùi hương thì cũng chỉ là một loại trong sáng chế mùi hương. Một nhà sáng chế mùi hương có thể tham gia vào đủ các lĩnh vực. Một nhà điều chế hương giỏi chưa chắc đã trở thành một nhà sáng chế hương. Nhưng một nhà sáng chế hương thì chắc chắn đã phải là một nhà điều chế hương bậc thầy rồi. Bởi vì nhà sáng chế hương không những phải có khả năng kết hợp các loại mùi hương khác nhau mà còn phải có khả năng phân tích mùi hương. Ngoài việc phải hiểu biết tất cả tên của các mùi hương mà khách hàng cần cũng như miêu tả được các loại mùi mà các nhà điều chế hương đã biến tấu, những người như vậy còn phải thấu hiểu được cảm giác của khách hàng đối với mùi hương, đây mới là trách nhiệm quan trọng bậc nhất”.

Nói tới đây, Tưởng Ly hơi dừng lại, sợ rằng mình nói quá chuyên ngành, Tưởng Tiểu Thiên không hiểu được, cô bèn lấy ví dụ: “Giống như món thịt Mộc Tu mà em thích ăn. Nếu là một đầu bếp trưởng một sao nấu món đó, thì trước tiên ông ấy phải tìm hiểu khẩu vị của khách hàng, người này thích ăn nhạt hay ăn đằm, hay ăn vào khoảng thời gian nào… Về mặt nguyên liệu, ông ấy cũng phải nghiên cứu kỹ càng hơn, thịt phải chọn phần dẻ sườn mềm nhất, dưa leo chỉ lấy hai phần ba quả, mộc nhĩ phải lấy phần thịt mộc nhĩ của loại mộc nhĩ rừng tươi ngon. Hoa hiên vàng thì phải bỏ ngọn. Một món ăn như vậy mới là tuyệt phẩm, người ăn cũng sẽ ngon miệng hơn nhiều lần”.

Tưởng Tiểu Thiên nghe mà há hốc miệng. Cậu nghi ngờ bao năm nay mình luôn ăn phải món thịt xào giả danh. Thì ra món ăn này cần phải tỉ mỉ như vậy sao?

“Một nhà sáng chế hương xuất sắc cũng giống như một đầu bếp đại tài. Họ sẽ lấy đi thành phần mùi hương mà mình cần trên một vật chất nào đó để đạt được mục đích gây ảnh hưởng tới người khác, họ có thể cứu người, thậm chí…” Tưởng Ly hơi nâng tay trái của mình lên, nhìn xuống hình xăm trên cổ tay, ánh mắt nhạt nhòa dần, giọng nói cũng trầm hơn: “Còn có thể giết người trong thinh lặng”.

Tưởng Tiểu Thiên nghe mà giật nảy mình: “Mùi hương mà cũng có thể giết người ạ? Vậy thì cô gái tên Quý Phi này quá đỉnh rồi! Mà không đúng, phải nói là nghề nghiệp này quá lợi hại”.

Tưởng Ly nhìn chăm chăm tấm bìa tạp chí, im lặng rất lâu.

Tưởng Tiểu Thiên cảm thấy hôm nay cô rất lạ, bèn giơ tay khuơ khuơ trước mặt cô. Bấy giờ cô mới hoàn hồn, nói một câu: “Haizz, sao chị lại kể cho em nghe mấy chuyện này không biết”.

“Ấy đừng, gia! Em thích nghe, thích nghe lắm! Em cảm thấy chuyện nào chị kể cũng cực kỳ thú vị.” Tưởng Tiểu Thiên ngồi sụp xuống bên cạnh cô, đấm bóp đùi cho cô bằng khuôn mặt nịnh bợ: “Giống như cái nghề chị vừa kể ấy, quá ngầu đi, chị bảo em theo học được không? 360 nghề, em đâu thể chỉ biết cắm đầu làm một nghề, đúng không chị? Chẳng phải người ta có câu: Con đường nào cũng dẫn đến La Mã đó sao? Chưa biết chừng em nỗ lực một tý thôi là sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất. Đàm gia còn thường xuyên khen em thông minh nữa, học cái gì cũng nhanh”.

“Không sai, con đường nào cũng dẫn đến La Mã, nhưng có những người sống ngay ở La Mã rồi.” Tưởng Ly xoa đầu thằng bé, dáng vẻ thương cảm: “Nhưng em nỗ lực cũng tốt, vì có lúc nếu em không nỗ lực, làm sao biết thế nào là tuyệt vọng”.

“Gia…” Tưởng Tiểu Thiên nhe răng cười. Làm gì có ai đả kích người khác như chị đâu chứ.

Chuông di động vang lên.

Tưởng Ly vỗ vỗ đầu thằng bé: “Đi lấy giúp gia cái di động qua đây”.

Là cuộc gọi của Đàm Diệu Minh, đại khái là hỏi cô sống ở khách sạn có quen không, có gặp phiền phức gì không, chứ chẳng thấy anh quan tâm gì tới công việc cô đang phải hoàn thành.

Đây giống như một thói quen khó bỏ của anh.

Bình thường ở thành cổ, khi có thời gian rảnh anh luôn tới cửa hàng của cô ngồi chơi. Ngồi cũng không lâu lắm, chỉ khoảng một tuần trà. Nếu anh đi đâu xa, cũng thi thoảng gọi về cho cô, đơn thuần chỉ là hỏi thăm tình hình.

Tưởng Ly đi bộ tới quầy bar. Ở đầu kia, Đàm Diệu Minh hỏi câu nào cô trả lời câu ấy. Giọng anh ở đầu kia rất dễ nghe, rất trầm ấm, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chăm chú vào một chai Whisky trên tủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!