Liễu Mi Nhi nói lanh lảnh: “Tiểu sư thúc, mỗi tháng người có thể đến Huyền Thưởng các để nhận tài nguyên, đây là y phục định chế cho người, còn đây là lệnh bài thân phận đã làm cho người.”
Đó là tấm lệnh bài màu vàng kim, hắn đã từng thấy lệnh bài trên người rất nhiều đệ tử đều là màu đen hoặc là xanh lam, của Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến đều là lệnh bài màu vàng.
Liễu Mi Nhi cung kính nói: “Trưởng lão bình thường đều là lệnh bài thân phận màu đỏ, quyền hạn của lệnh bài màu vàng kim ở Lăng Vân tông rất cao, cùng cấp bậc với sư tôn của ta, chỉ đứng sau tông chủ và Thái Thượng trưởng lão.”
Trần Mục thu nhận lệnh bài thân phận.
Liễu Mi Nhi cười vẫy tay nói: “Tiểu sư thúc, Mi Nhi phải trở về báo cáo kết quả, gặp lại sau.”
“Sư điệt đi thong thả.”
Trần Mục tự mình tiễn Liễu Mi Nhi đi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Phi Yến, trầm giọng nói: “Triệu sư điệt, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Triệu Phi Yến cắn răng bạc, ánh mắt kia có thể ăn thịt người, Trần Mục cười ngọt ngào nói: “Phi Yến tỷ, lúc ở riêng chúng ta vẫn là bằng hữu ngang hàng.”
“Tiểu sư thúc.” Triệu Phi Yến cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng Trần Mục là sư thúc của nàng ta.
“Có nhà ăn không?”
Trần Mục cảm thấy bụng mình hơi đói.
Đã rất nhiều ngày hắn chưa được ăn thịt.
Triệu Phi Yến lạnh giọng đáp: “Tất nhiên là có, có điều chúng ta vẫn nên đến Huyền Thưởng các trước đã.”
Lăng Vân tông, Huyền Thưởng các.
Cao lầu Tử Kim Bảo Tháp bảy tầng.
Gần đến đêm, một lượng lớn các đệ tử đang ở xung quanh Huyền Thưởng các, một số đệ tử đến để nhận tài nguyên, một số là đến để tiếp nhận nhiệm vụ.
Số tài nguyên phân bổ mỗi tháng của Lăng Vân tông có hạn, muốn lấy được càng nhiều tài nguyên thì bắt buộc phải nhận nhiệm vụ để giành lấy điểm cống hiến, dùng điểm cống hiến để đổi lấy tài nguyên.
Trần Mục và Triệu Phi Yến đi đến Huyền Thưởng các, bọn họ thu hút sự chú ý của các đệ tử xung quanh.
Triệu Phi Yến mặc chiếc váy màu tím ôm sát, dáng người đầy đặn, đa số các nam đệ tử nhìn thấy nàng ta thì đều khom người hành lễ, còn cung kính hơn là nhìn thấy sư trưởng.
“Bái kiến Triệu sư tỷ.”
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
Các đệ tử Lăng Vân tông ở dọc đường đều đang hành lễ.
Trong mắt bọn họ tràn đầy sự cung kính, Triệu Phi Yến là đệ tử đích truyền của Khương Phục Tiên, Trần Mục là sư thúc nhỏ tuổi nhất của Lăng Vân tông.
Trong tương lai có thể Triệu Phi Yến sẽ là tông chủ, Trần Mục rất có thể sẽ là người hộ đạo mới.
Thái Thượng trưởng lão là người hộ đạo của Lăng Tông môn, tuổi thọ của ông ta đã sắp đạt đến cực hạn, Lăng Vân tông cần có người hộ đạo mới xuất hiện.
Trần Mục không biết bọn họ, nhưng mọi người đều biết Trần Mục, dù sao cũng đều gặp ở tông môn đại điển.
Bên trong Huyền Thưởng các, một thiếu nữ mặc váy trắng tươi cười nghênh đón, nhẹ nhàng nói: “Triệu sư tỷ, tiểu sư thúc, hoan nghênh hai người đến Huyền Thưởng các.”
Trần Mục có thể cảm nhận được thiếu nữ mặc váy trắng có tu vi không kém, có lẽ là Kiếm Hậu, nhìn lệnh bài bên eo nàng ta có thể xác định được nàng ta chính là đệ tử nội môn.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: “Thanh Y, ngươi dẫn tiểu sư thúc lên trên nhận tài nguyên đi.”
Số lầu càng cao.
Tài nguyên lĩnh được cũng càng tốt.
Lâm Thanh Y mỉm cười, kính cẩn nói: “Tiểu sư thúc, mời đi theo ta.”
Đệ tử của Lăng Vân tông vốn không chỉ có tu luyện, bọn họ còn cần phải làm rất nhiều công việc, mỗi ngày các đệ tử ngoại môn đều phải làm rất nhiều công việc, đệ tử nội môn làm những việc tương đối nhẹ nhàng, đệ tử cốt cán chỉ phải tu luyện mỗi ngày.
Có thể làm việc ở Huyền Thưởng các, chứng minh tiềm năng thiên phú của Lâm Thanh Y cũng không tệ, mỗi tháng nàng ta còn có thể nhận được điểm cống hiến bên ngoài.
Lâm Thanh Y dẫn Trần Mục đến tầng sáu của Huyền Thưởng các, bên trong được trang trí theo phong cách cổ xưa, mây khói lượn lờ, vẻ mặt vị lão giả gù lưng vui mừng nói: “Tiểu sư đệ, ta đã chờ được đệ rồi.”
“Vị này là Hồng trưởng lão, phó các chủ của Huyền Thưởng các.” Lâm Thanh Y cung kính nói.
Trần Mục mỉm cười, chắp tay nói: “Sư huynh.”
“Vẻ ngoài của đệ, làm ta nhớ đến cảnh năm đó khi Phục Tiên sư muội tiến vào Huyền Thưởng các, trên người các đệ đều có một loại khí tràng đặc biệt.” Hồng trưởng lão vuốt nhẹ chòm râu, không nhịn được cảm khái.
Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, lão giả trước mặt lớn tuổi hơn Khương Phục Tiên rất nhiều, sắc mặt Hồng trưởng lão khô héo, mặt mũi không còn chút huyết sắc, trông giống như ngọn nến trước gió, ngọn đèn trong mưa, sợ là ngày tháng không còn nhiều.
“Đa tạ sư huynh khen ngợi.”
Trần Mục tràn đầy tôn kính đối với ông ta.
Hồng trưởng lão lấy ra giới chỉ màu xanh lục từ sau quầy: “Tài nguyên của tháng này đều ở bên trong, một ngàn linh thạch, mười bình linh dịch cao giai.”
“Đa tạ sư huynh.”
Trần Mục cầm lấy giới chỉ.
Hồng trưởng lão mỉm cười gật đầu.
“Nếu như sau này tiểu sư đệ có thiếu tài nguyên thì cứ đến Huyền Thưởng các tìm sư huynh, điểm cống hiến của ta nhiều đến mức dùng không hết.” Nếp nhăn trên mặt Hồng trưởng lão mang theo nụ cười.
Trần Mục khẽ cười đáp lại, cung kính nói: “Đa tạ ý tốt của sư huynh.”
Điểm cống hiến mà Hồng trưởng lão đã làm ra vì Lăng Vân tông nhiều vô số kể, ông ta muốn giúp đỡ Trần Mục, tất nhiên có thể cung cấp cho hắn lượng lớn tài nguyên.
Trần Mục rời khỏi Huyền Thưởng các.
Triệu Phi Yến thấy hắn đi ra, thuận miệng hỏi: “Ngươi lấy được bao nhiêu tài nguyên thế?”