Bây giờ Trần Mục có rất nhiều vấn đề khó khăn, cần phải xử lý Tiên tộc và Ma Thần, nếu như mang toàn bộ sức mạnh vị diện đi, tấm chắn vị diện của bọn họ sẽ chỉ còn là thùng rỗng kêu to.
Nếu như Trần Mục và Khương Phục Tiên đều rời đi, cục diện vừa ổn định có thể lại hỗn loạn lần nữa.
Thiên quy là thứ chết, rất nhiều thời điểm cần phải có cường giả có thể phục chúng đứng ra chủ trì đại cục.
Bên trong Tiêu Dao lầu rất an tĩnh.
"Ta ở lại."
Giọng nói thanh lãnh vang lên trong lầu.
Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm, có thể nhìn ra được, nàng ta không vui, nhưng vẫn lựa chọn ở lại.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, hiểu rõ tâm tình của nàng ta, dơ tay ôm lấy vòng eo của nàng ta.
Chúc Chiếu mỉm cười nói: "Đế hậu chủ trì đại cục, ta nghĩ mọi người đều sẽ không có ý kiến."
Liễu Trung Nguyên gật đầu: "Có lý."
Cường giả đứng đầu vị diện đều bày tỏ ủng hộ, Trần Mục trầm giọng nói: "Ta sẽ giao sức mạnh vị diện cho Phục Tiên, các ngươi không cần lo lắng."
Mạn Đà La kinh ngạc nói: "Toàn bộ?"
"Không sai, nhục thân ta cường đại, trong cơ thể luyện hóa kiếm đạo, có sức mạnh hơn xa tuyệt đỉnh tầm thường, đủ để lần theo dấu vết của Ma Thần và Tiên tộc." Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên chăm chú, trong mắt ẩn chứa sự tức giận, nàng ta không tiện trực tiếp cự tuyệt.
U Huỳnh khẽ cười nói: "Như vậy rất tốt."
Trần Mục khom mình hành lễ với mọi người: "Về sau việc ổn định trật tự thiên địa xin nhờ chư vị."
Đám người Chúc Chiếu khom người đáp lễ, bọn họ biết tương lai thế giới đều phải dựa vào Trần Mục.
Hội nghị kết thúc, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại cung điện, Tần Nghê Thường cùng Trần Dĩnh cũng ở đây.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, chuyện của Tiêu Dao minh về sau làm phiền tỷ xử lý."
Tần Nghê Thường mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, ta sẽ quản lý tốt Tiêu Dao minh, đệ ở bên ngoài cũng phải chú ý an toàn, chúng ta chờ tin tức tốt của đệ."
"Dĩnh Dĩnh, sau này làm phiền muội ở bên Phục Tiên tỷ, được không?" Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của muội muội, đây vốn là chuyện hắn phải làm.
Trần Dĩnh liên tục gật đầu: "Ca, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt Phục Tiên tỷ tỷ."
Trần Mục gật đầu vui mừng: "Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh, ta và Phục Tiên còn có chuyện muốn nói."
Tần Nghê Thường và Trần Dĩnh tự giác rời đi.
Trong cung điện.
Khương Phục Tiên xoay lưng về phía Trần Mục.
Trần Mục nhìn bóng lưng của Khương Phục Tiên, biết hiện tại nàng ta buồn hơn bất cứ ai: "Nương tử, không thể ở bên cạnh nàng và con, ta rất xin lỗi."
"Ta biết, không trách chàng."
Tâm trạng của Khương Phục Tiên rất khó chịu, Trần Mục ôm nàng ta vào trong ngực, trong cung điện tràn ngập ánh sáng.
Sức mạnh vị diện tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, nàng ta đang kháng cự: "Không được, không có sức mạnh vị diện, chàng sẽ yếu đi rất nhiều, bọn họ lại không biết."
Trần Mục dịu dàng nói: "Nương tử, kiếm đạo trong cơ thể ta rất mạnh, cho dù không có sức mạnh vị diện, ta cũng có thể đi rất xa, nàng không cần lo lắng."
"Cho một nửa là được."
"Ta đã nói toàn bộ, Thiên Đế, nói ra là phải làm, nàng biết cái giá của nhân quả."
Khương Phục Tiên không thể thuyết phục được Trần Mục.
Trần Mục giao toàn bộ sức mạnh vị diện cho Khương Phục Tiên, trật tự thiên địa không còn chịu khống chế của hắn nữa.
Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh sáng, bây giờ nàng ta có được sức mạnh còn mạnh hơn so với Trần Mục.
"Nương tử, trước khi đi, ta có thể hôn nàng một cái không." Trần Mục cười hỏi.
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên nhẹ hôn.
Rất lâu về sau, hai người mới tách ra, Trần Mục khẽ xoa bụng Khương Phục Tiên, có thể cảm giác được con của bọn họ, sóng thần hồn càng ngày càng mạnh.
"Phu quân, con của chúng ta còn chưa có tên." Khương Phục Tiên nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trần Mục dịu dàng nói: "Ta từng suy diễn, nàng mang thai là nữ hài, nhũ danh là Đậu Đậu, đại danh ta vẫn chưa nghĩ ra, nương tử, do nàng quyết định đi."
"Vậy thì gọi Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên cũng rất thích nhũ danh này.
Trần Mục chưa từng suy diễn tới tương lai của Đậu Đậu, hắn vốn là muốn tận mắt chứng kiến, bây giờ, hắn cũng không biết mình có cơ hội cùng Đậu Đậu lớn lên hay không.
"Chàng đi đi."
Khương Phục Tiên xoay người.
Nàng ta không muốn nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục muốn nói lại thôi, hắn mang theo tiếc nuối rời đi, trong mắt Khương Phục Tiên hiện ra gợn sóng.
Trước kia nàng ta muốn bảo vệ Trần Mục, không thể không rời đi, hiện tại là Trần Mục muốn bảo vệ bọn họ.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trước khi đi Trần Mục trở lại thăm người nhà.
Trần Tô và Trần Đồng đã đến Tiêu Dao minh, Trần Dao đang dạy Trần Ngang và Tần Di tu luyện.
Trần Mục đi vào sân tập võ: "Dao Dao."
Trần Dao nghe vậy đi tới bên cạnh Trần Mục, trên mặt nở nụ cười mỉm: "Ca, có chuyện gì sao?"
"Ta phải đi tới thế giới bên ngoài, cố ý quay về nhìn xem, hạt tiên chủng này tặng cho muội." Trần Mục lấy Hồng Mông tiên chủng ra, hạt tiên chủng này ẩn chứa tiềm lực cường đại, có thể trợ giúp Trần Dao trở thành cường giả Đế cảnh.
Trần Dao tiếp nhận tiên chủng, sau đó tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Trần Mục: "Ca, muội sẽ chăm sóc tốt cho mọi người trong nhà, huynh ở bên ngoài phải bảo trọng."
"Ta hiểu rồi."
Trần Mục xoa xoa đầu Trần Dao.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!