Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, sự thong dong của hắn làm cho cao tầng ở đây đều cảm thấy yên tâm.
Tuy rằng Trần Mục không phải cường giả tuyệt đỉnh, nhưng hắn luôn có thể mang đến hi vọng.
"Sương tiền bối, nghe nói Tử Vi Động Thiên có thể đúc tiên kiếm, vãn bối muốn làm phiền ngài giúp đúc kiếm." Trần Mục chuẩn bị trở về nhân gian, còn có ý nguyện, chính là đúc thanh tiên kiếm cho Trần Dao.
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, giao cho ta là được." Sương Mãn Thiên cũng biết Trần Mục am hiểu dùng kiếm, nhưng hắn lại không có tiên kiếm sử dụng vừa tay.
Trần Mục lấy ra lượng lớn tiên kim cùng thần thiết, hai mắt Sương Mãn Thiên tỏa sáng, kích động nói: "Những vật liệu này cộng thêm với Tử Vi tiên kim mà ta cất giữ, có thể đúc ra toàn là kiếm tốt tuyệt thế vật liệu hiếm thấy."
"Vậy làm phiền tiền bối."
Trần Mục chắp tay ngỏ ý cảm ơn.
Sương Mãn Thiên khoát tay: "Không phiền, có thể sẽ thất bại, còn xin tiểu hữu chuẩn bị trước."
"Ta hiểu, tiền bối đừng có áp lực, thất bại cũng không sao cả." Trần Mục mỉm cười nói.
Hội nghị kết thúc, Trần Mục trở lại mật thất, hắn lấy ra tàn cốt của lão Chu, còn để lượng lớn hồng thạch ở chung quanh, ban đầu là ông ta giúp đỡ ngăn cản Tiêu Lạc Mộc, Trần Mục mới có cơ hội cứu tiểu muội ra.
Hồn phách của lão Chu xuất hiện: "Đa tạ tiểu hữu, có điều tác dụng của cái này đối ta không lớn, lão phu chỉ là một sợi tàn hồn, không cách nào khôi phục lại đỉnh phong."
Trần Mục chắp tay: "Ơn nghĩa dù nhỏ như giọt nước cũng phải hồi đáp bằng suối nguồn, Chu lão tiền bối, ngài có đại ân đối với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngài sống lại."
"Sống không có ý nghĩa gì." Lão Chu lắc đầu cười khổ, một biểu cảm chán sống.
Trần Mục cười trêu ghẹo nói: "Chu lão tiền bối, thế giới này không thể không có ngài, bên ngoài Ma Thần nhìn chằm chằm, hiện tại Đế phủ trở về, cục thế Tiên giới hỗn loạn, ta cần ngài trợ giúp."
"Đế phủ? Ha ha, năm đó Ma Thần giáng lâm, bọn họ chính là người chạy đầu tiên!" Lão Chu không có thiện cảm với Đế phủ: "Ngươi đừng nên tin tưởng bọn họ."
Trần Mục gật đầu: "Vãn bối hiểu rõ, tiền bối ngài ở tại nơi này nghỉ ngơi cho tốt."
Lão Chu cười gật đầu: "Chỉ cần thời điểm lão phu có ích, sợi tàn hồn này của ta cho dù phải chiến đến điêu linh, cũng sẽ không tiếc."
Trần Mục biết lão Chu nguyện ý hi sinh bản thân vì chúng sinh, hắn rời khỏi mật thất, đi vào trong viện tìm tới Sở Sở đang nhảy nhót tưng bừng.
Sở Sở đang ngóng trông Trần Mục xuất hiện.
"Đại ca ca, hôm nay ngươi có thời gian không?"
"Hôm nay có thời gian."
Trần Mục thật sự thích Sở Sở, nàng ta rất nghe lời, còn nghe lời hơn Trần Dĩnh khi còn bé.
Bọn họ nướng khoai ở trong viện.
Tằng Ngưu ngửi thấy được mùi của khoai nướng, chạy đến gần, Trần Mục đưa khoai lang đã nướng chín cho hắn ta: "A Ngưu, lúc ngươi không có chuyện gì làm, có thể giúp bách tính trong thành làm việc nhiều hơn."
"Được thôi, lão đại."
Tằng Ngưu ăn khoai nướng, nụ cười chất phác, đây là mùi vị trong trí nhớ của hắn ta.
"Thơm quá đi."
"Đại ca ca nướng khoai lang thật thơm."
Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nở nụ cười rực rỡ, qua nhắc nhở của thiếu nữ tóc vàng, hắn biết Sở Sở là do đôi mắt của Ma Chủ biến thành, khác với những Ma Thần còn lại.
Trần Mục không có vì vậy mà chán ghét nàng ta, vẫn chăm sóc nàng ta giống như muội muội, chỉ là gần đây vẫn luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở bên nàng ta.
"Sở Sở, chúng ta vào trong thành nhìn xem."
"Được thôi."
Trần Mục dẫn Sở Sở vào trong thành đi dạo, chủ yếu là xem bách tính trong thành sinh hoạt như thế nào.
Sở Sở đi theo bên người Trần Mục, trước giờ chưa từng quấn lấy hắn nũng nịu, càng hiểu chuyện hơn so với bọn trẻ cùng tuổi.
Bên trong Quang Minh thành đường đi rộng lớn, còn có phố thương mại đặc biệt vòng ra, làm ăn rất tốt.
Sở Sở thích yên lặng đi theo Trần Mục, ban đêm, bọn họ bữa ăn tối ở bên ngoài.
Trong thành đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm phồn hoa, sinh sống ở nơi này có bảo vệ, bách tính trong thành rất hạnh phúc, mọi người đều không muốn rời đi.
Ăn xong bữa khuya, Trần Mục cùng Sở Sở tiếp tục tuần tra xem xét, Quang Minh thành rất lớn, phải đi rất lâu, bọn họ còn đi về hướng ngoài thành, xem xét tình huống bên ngoài.
Trải qua mấy ngày quan sát, Trần Mục phát hiện chung quanh Quang Minh thành còn có một bộ phận bách tính, đại đa số người già lựa chọn sống ở ngoài thành, chủ yếu là bọn họ không nỡ rời khỏi ngôi nhà đã sống nhiều năm.
Sau khi Trần Mục trở lại Quang Minh thành, đặc biệt dặn dò Ngu Tử Huyên, để cho nàng ta định kỳ giúp đỡ những bách tính có yêu cầu ở chung quanh, nếu thế lực tu tiên đã độc chiếm tài nguyên tu tiên, thì phải làm việc nhiều hơn.
Ba ngày sau.
Sương Mãn Thiên mang theo tiên kiếm của Phiếm Tử trở về, Trần Mục nhìn thấy thanh tiên kiếm này, liên tục gật đầu: "Thật sự là kiếm tốt, đa tạ tiền bối."
"Tiểu hữu hài lòng là được."
Sương Mãn Thiên cũng có cảm giác vô cùng thành công.
Trần Mục thu hồi tiên kiếm, hắn chuẩn bị đi tới nhân gian, nhất định phải trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian ngắn.
Trước khi Trần Mục đi, hắn giao Sở Sở cho Kim Thiền chăm sóc: "Sở Sở, ta còn có việc, phải rời khỏi Quang Minh thành một đoạn thời gian, nếu như ngươi cảm thấy buồn chán, có thể giúp đỡ bách tính xung quanh cùng với Tằng Ngưu, giống như trước kia ta đã dạy cho ngươi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!