Tu tiên giả xung quanh mừng rỡ, lão giả bạch bào vốn là át chủ bài của bọn họ, không ngờ Trần Mục vừa xuất hiện đã chọc vào sự tồn tại cường đại nhất.
Lão giả bạch bào sử dụng hai ngón tay kẹp lấy Thanh Vân kiếm, nhàn nhạt nói: “Tiểu hữu, trên người ngươi có rất nhiều bí mật, không cần phản kháng, đi cùng với lão phu một chuyến đi.”
Trần Mục buông Thanh Vân kiếm ra, đối với tu tiên giả thì buông kiếm là đại kỵ, Cự Thần binh hoành không xuất thế, nó vung quyền đánh về phía lão giả bạch bào.
Lão giả bạch bào đưa tay trái ra ngăn cản Cự Thần binh, tay trái cản lại nắm đấm của Cự Thần binh, tay phải kẹp lấy Thanh Vân kiếm, có thể thấy được thực lực mạnh mẽ.
Thế nhưng Trần Mục vòng qua lão giả bạch bào muốn chạy thoát từ chỗ của ông ta, tiên thuyền là lỗ hổng của sát trận, bởi vì nơi đó có sự tồn tại còn kinh khủng hơn sát trận.
Lão giả bạch bào tuôn ra tiên lực, Thanh Vân kiếm và Cự Thần binh đều bị ông ta trấn khai, thu mắt lại nhìn Trần Mục đã chạy xa mấy chục dặm: “Còn khá thông minh.”
Trần Mục để lại Hồng Mông Thạch Tháp, Thanh Vân kiếm, Cự Thần binh, những bảo bối này ngay cả lão giả bạch bào cũng động lòng, có thể dứt khoát vứt bỏ những thứ này mới có thể giành được một chút cơ hội trốn thoát, tâm tính như vậy rất không đơn giản.
“Không ổn!”
“Phải để hắn trốn thoát sao?”
Tu tiên giả xung quanh kinh hãi thất sắc, nếu như Trần Mục trốn thoát thì sau này bọn họ chắc chắn không có những ngày tháng tốt lành.
Lão giả bạch bào lắc đầu cười nhẹ, ông ta vươn tay ra, cách hơn mười dặm hóa thành bàn tay lớn che trời, bắt lấy Trần Mục trước không gian di động!
Lão giả tóc trắng thấy vậy thì cười lớn nói: “Cũng may là có lão tổ, nếu không thì hắn đã chạy thoát rồi!”
Đồng tử của lão giả bạch bào đột nhiên co rút lại, ông ta đột nhiên thu tay về, tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh.
“Đây là?”
Lão giả bạch bào nhìn thấy ấn ký kim sắc trong tay, đó là Phong Ấn Thuật do Trần Mục nghiên cứu ra, muốn dùng ấn ký phong ấn Tiên Vương là vô cùng khó.
Trần Mục quay về tiên thác, hắn khôi phục dáng vẻ thong thả, vẻ hoảng loạn vừa nãy là muốn khiến lão giả bạch bào buông lỏng cảnh giác, lúc ông ta buông lỏng cảnh giác ra tay, hai tay Trần Mục kết ấn, ngưng kết ra ấn ký kim sắc.
Giao đấu chính diện, Trần Mục không có khả năng dùng ấn ký kim sắc để phong ấn lão giả bạch bào, đây là ấn ký kim sắc do hắn tự mình dùng tay bắt được.
Ấn ký có tác dụng, lão giả bạch bào bị mang vào hư không mênh mông không có thời gian.
“Cẩn thận phong ấn!”
Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của lão giả bạch bào.
Khi Trần Mục trở về tiên thác, Thanh Vân kiếm và Xích Long Thần Mâu quay về trong tay, những chí bảo này là do hắn vất vả lấy được, làm sao có thể để lại.
“Lão tổ?”
Tống Quy Trần đã bị dọa phát ngốc!
Lão giả bạch bào biến mất trong không trung, hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của ông ta, chuông lớn màu vàng bị Hồng Mông Thạch Tháp áp chế, tiên thuyền bị vỡ vụn.
“Cẩn thận với Phong Ấn Thuật của hắn! Chúng ta liên thủ lại giết hắn, cứu lão tổ ra!” Lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung hét lớn.
Tiêu Đằng phụ họa nói: “Mọi người cùng nhau lên, hắn vừa sử dụng cấm thuật, rất suy yếu!”
Cường giả của Thanh Hư Động Thiên và cường giả của La Phù Động Thiên cùng lúc xông về phía Trần Mục.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung tiếp tục khống chế sát trận, trận kỳ thu nạp, uy lực gấp bội.
Phong Ấn Thuật của Trần Mục rất đặc biệt, thứ tiêu hao là sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian, tiên lực của bản thân hắn vốn không tiêu hao bao nhiêu.
Không có sự uy hiếp của lão giả bạch bào, Trần Mục có thể thoải mái chiến đấu, hắn sử dụng sức mạnh lôi đình, lôi đình bạc trắng bao phủ toàn thân, tốc độ của hắn quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, Trần Mục ra tay từ người yếu nhất, Kiếm Tôn ngã xuống liên tục, mỗi lần xuất kiếm đều có tu tiên giả ngã xuống.
Tiêu Đằng và Hứa Phàn đều chấn kinh, đại trưởng lão của La Phù Động Thiên lại càng nhíu chặt mày: “Rút!”
Đại trưởng lão của La Phù Động Thiên ra lệnh rút lui, Trần Mục không đuổi theo, điều quan trọng nhất trước mắt là xử lý tu tiên giả của Thanh Hư Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung.
Cự Thần binh lao về phía lão giả tóc trắng, tay cầm chiến kiếm chém thẳng tới, núi lở đất nứt, lão giả tóc trắng liên tục lui lại, nhưng trận kỳ thu nạp, vòng vây càng lúc càng nhỏ.
Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, trận kỳ là mượn quy tắc thiên địa để bố trí sát trận, vừa vặn sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục có thể áp chế quy tắc thiên địa, trận kỳ trực tiếp mất đi tác dụng.
Cường giả bày trận đều kinh hãi thất sắc, Tống Quy Trần đột nhiên muốn bỏ chạy lấy mạng, tiếng sấm sét vang lên, mi tâm ông ta đang chảy máu, sau đó rơi xuống hồ nước bên ngoài tiên thác.
Khi La Phù Động Thiên rút lui, tinh thần chiến đấu của bọn họ sớm đã biến mất, cường giả của Thái Thượng Tiên Cung cũng bắt đầu bỏ chạy, Trần Mục không quan tâm đến những người khác mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Đằng rồi truy sát.
Qua mấy hiệp, Tiêu Đằng rơi vào thế hạ phong sau đó bỏ chạy, Trần Mục đuổi theo sát sao.
Tiêu Đằng không hề hoảng loạn, hắn ta tế ra một thanh cốt kiếm, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh.
Thanh cốt kiếm này rất khủng bố, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, Trần Mục sớm đã đoán trước được, hắn lấy Tổ Long Kim Lân ra trước, thành công ngăn chặn đòn đánh lén của cốt kiếm.
“Cái gì!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!