Khương Phục Tiên chậm rãi ăn cơm, Trần Dĩnh và Trần Dao không ngừng hỏi nàng ta các vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Dao và Trần Dĩnh vẫn ở bên cạnh Khương Phục Tiên, có thể thấy được bọn họ thích nàng ta bao nhiêu.
Trần Mục nhẹ giọng nói: “Hai người các muội đừng quậy Phục Tiên tỷ tỷ, Phục tiên tỷ tỷ đi đường xa tới cần phải nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói tiếp.”
“Vậy ngày mai muội lại qua tìm Phục Tiên tỷ tỷ trò chuyện.” Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nở nụ cười ngọt ngào.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi dạo phố có được không?”
”Được.”
Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời.
Lúc Trần Dĩnh và Trần Dao rời khỏi, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng trở về viện tử của mình.
Yến Lang Nguyệt cũng đến trong viện tử: “Tiểu thiếu gia, ta đến dọn dẹp phòng cho Khương tiên tử.”
Bình thường Trần Mục không có ở nhà, Yến Lang Nguyệt sẽ quét dọn phòng của hắn, những phòng khác đều không quét dọn cho nên cần phải dọn dẹp.
Trần Mục khẽ cười nói: “Yến Lang Nguyệt, không cần phiền phức, ta và Phục Tiên sư tỷ ngủ cùng nhau.”
Yến Lang Nguyệt có hơi kinh ngạc, dù sao thì bọn họ vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn: “Tiểu thiếu gia, vậy ta không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa.”
“Lang Nguyệt tỷ, đi thong thả.”
Sau khi Yến Lang Nguyệt rời khỏi, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trần Mục búng ngón tay đốt nến trong phòng, Khương Phục Tiên nằm trên chăn bông mềm mại, sau đó lật qua lật lại, đôi chân mảnh mai lắc lắc.
Khương Phục Tiên uể oải nằm trên giường, giọng nói mềm mại: “Phu quân, ăn Tết mệt mỏi quá.”
Bình thường nàng ta không hay nói chuyện, ăn Tết phải duy trì nụ cười, còn phải nói rất nhiều, cùng chơi với muội muội của Trần Mục không dám chểnh mảng chút nào.
“Sư tỷ, hay là ta xoa bóp cho nàng?”
“Phu quân, bây giờ ta muốn ngâm mình.”
“Không thành vấn đề, ta đi xả nước.”
Trần Mục đi xuyên qua bức bình phong bên trái, đổ đầy nước suối trong vắt vào bồn tắm, sau đó đưa tay vào trong nước, trong bồn tắm rất nhanh đã toát ra hơi nóng, ngay cả căn phòng cũng đều có sương mù lượn lờ.
“Sư tỷ, đến ngâm mình đi.”
Khương Phục Tiên đi đến gần bồn tắm, tay nhỏ bé vung lên một cái, ánh nến trong phòng lại dập tắt, nàng ta giơ hai tay mảnh khảnh lên, Trần Mục ngầm hiểu trong lòng, chủ động giúp vị hôn thê cởi áo váy màu tím nhạt ra.
Vị hôn thê ngồi trong bồn tắm, Trần Mục xoa bóp vai cho nàng ta: “Sư tỷ, thoải mái không?”
Khương Phục Tiên thoải mái gật đầu: “Phu quân, ăn Tết xong chúng ta đi Lan Hải, thế nào?”
“Sư tỷ, chỉ cần nàng vui vẻ thì ta bằng lòng cùng nàng đến chân trời góc bể.” Trần Mục trịnh trọng nói.
Khương Phục Tiên cười ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vui vẻ, ngạo kiều nói: “Sư tỷ cực khổ như vậy, phu quân, chàng muốn thưởng cho ta thế nào?”
Trần Mục sát lại gần vị hôn thê, hôn vào trán nàng ta, mũi ngọc tinh xảo, má trái, má phải...
Đêm khuya.
Trong bồn tắm sóng nước dập dờn.
...
Sau nửa đêm, lặng ngắt như tờ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang nằm trong chăn.
Vừa nãy Trần Mục và Khương Phục Tiên thảo luận việc tu hành trong bồn tắm có hơi mệt, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi, hô hấp của bọn họ dung hợp, thần hồn đan xen, tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Sáng sớm, lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run, nàng ta tỉnh dậy trước Trần Mục, sắc mặt hồng hào sáng bóng.
Tối hôm qua vị hôn phu tu luyện rất vất vả nên Khương Phục Tiên không quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ tiếp.
Hôm nay ăn Tết sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, Khương Phục Tiên tỉnh dậy rất sớm, nàng ta mặc áo yếm vào, sau đó mặc áo váy màu tím nhạt, cuối cùng dùng trâm ngọc cuốn tóc bạc rồi cố định lại.
Sửa sang y phục xong, Khương Phục Tiên dọn sạch nước trong bồn tắm đi, sau đó lại dọn dẹp phòng sạch sẽ, quét dọn vệ sinh trong phòng xong, nàng ta đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trần Mục, thêm rất nhiều linh dược đồ bổ vào trong cháo linh mễ.
Rất nhanh, Khương Phục Tiên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng ta bưng cháo linh mễ và bánh ngọt trở về phòng, nhẹ giọng gọi: “Phu quân, phải dậy rồi.”
Trần Mục nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, hắn mở mắt ra, Khương Phục Tiên đi đến bên giường, nàng ta cầm lấy y phục của Trần Mục rồi tự tay mặc y phục vào cho vị hôn phu.
Vị hôn thê dịu dàng săn sóc, có nàng ta ở nhà Trần Mục cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc.
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, nàng ta vỗ nhẹ vào chỗ có vết nhăn trên y phục của Trần Mục, y phục trở nên phẳng phiu ngay ngắn, sau đó dịu dàng nói: “Ta vừa nấu cháo linh mễ, chúng ta cùng ăn đi.”
“Sư tỷ, nàng thật tốt với ta.”
“Bởi vì chàng là phu quân của ta mà.”
Bên cạnh cửa sổ có chiếc bàn dài, Trần Mục và vị hôn thê ngồi đối diện nhau, Khương Phục Tiên múc cho hắn một bát cháo linh mễ đầy, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhiều một chút, tốt cho cơ thể.”
Trần Mục nghiêm túc gật đầu: “Sư tỷ, chỉ cần là đồ ăn nàng làm thì nhiều hơn nữa ta cũng có thể ăn hết.”
Khương Phục Tiên cười khanh khách: “Sau này sư tỷ sẽ làm cho chàng thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”
Trần Mục ăn cháo linh mễ rồi lại ăn bánh ngọt, cảm thấy cơ thể rất ấm áp.
Khương Phục Tiên thích nhìn vị hôn phu ăn thức ăn do mình làm, ý cười trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Ăn uống xong.
Trần Mục rửa sạch bát nồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!