Bạch Thanh Hoan đặt Huyền kiếm vào trong rãnh kiếm bên trái của Thiên Huyền điện, Tề Phong đặt Thiên kiếm vào trong rãnh kiếm bên phải, hai thanh kiếm đồng thời phát sáng, sau đó có chùm kim sắc chói lóa hình trụ rơi xuống giữa sơn cốc.
“Bước vào trụ sáng là có thể tiến vào Thiên Huyền điện.”
Mặc Thành Quy cười nói.
“Làm phiền tiền bối rồi.”
Trần Mục để Trần Dĩnh và Tiểu Thất đi theo Bạch Thanh Hoan, hắn bước vào trụ sáng một mình, sau đó biến mất, chùm tia sáng cũng biến mất theo.
Mặc Thành Quy vừa cười vừa nói: “Sư muội, chúng ta đều muốn có được tạo hóa ở bên trong, đến cuối cùng, chúng ta đều không có được tạo hóa của Thiên Huyền điện.”
“Chỉ cần không phải ngươi lấy được là được.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi, không muốn cho Mặc Thành Quy sắc mặt tốt.
Mặc Thành Quy khom người, thời gian của ông ta đã không còn nhiều, cảm khái nói: “Sư muội, muội đi nhiều năm như thế, ta vẫn rất nhớ muội.”
Bạch Thanh Hoan nhướng mày, lạnh giọng nói: “Sư huynh, ta cũng nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết.”
Các cường giả Thiên Kiếm tông xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ muốn cười lại không dám cười, trước đây chưa từng có người dám nói chuyện như vậy với lão tổ.
Mặc Thành Quy không hề tức giận, bình tĩnh nói: “Ta hy vọng ngày nào đó muội có thể quay về.”
Bạch Thanh Hoan lắc đầu khẽ thở dài: “Quên đi, vốn dĩ còn muốn quay về để đả kích ngươi, thấy dáng vẻ ngươi đáng thương như vậy, ta có ức hiếp ngươi nữa cũng chẳng có gì thú vị.”
“Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy khi khôi phục huy hoàng, không thể chứng kiến đến lúc đại tranh chi thế.” Mặc Thành Quy không nhịn được cảm khái.
Khí huyết trong cơ thể Mặc Thành Quy đã khô cạn, Thức Hải Nguyên Thần cũng đã mục nát suy bại, trừ khi có được tiên dược nghịch thiên, nếu không thì điều duy nhất chờ đợi ông ta chỉ có cái chết.
Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bạch Thanh Hoan, hai nữ nhi thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả Thiên Kiếm tông, bởi vì Trần Dĩnh là Kiếm Vương, còn Tiểu Thất là thần thú, đều có tiềm năng vô hạn.
“Sư huynh, đây là đồ đệ của ta.”
Bạch Thanh Hoan xoa đầu của Trần Dĩnh.
Trong mắt của cường giả Thiên Kiếm tông đều mang theo ý ngưỡng mộ.
Thiên Huyền điện.
Bên trong rất đơn sơ.
Chỉ có tấm đệm hương bồ màu vàng.
【Thành công đánh dấu Thiên Huyền điện】
【Chúc mừng nhận được Xích Dương Thần Thiết】
Toàn bộ đại điện bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ, ngay cả Bạch Thanh Hoan và những người khác ở bên ngoài cũng nhận ra điều đó, đó là dấu hiệu khi chí bảo xuất hiện mới có.
“Chính là nó!”
Trần Mục cầm lấy miếng Xích Dương Thần Thiết có kích thước bằng viên bi, nó tỏa ra sức nóng như thiêu đốt, có thể dễ dàng làm tan chảy sắt đá, giống như lõi của mặt trời.
Đây là thần vật do tiên thiên thai nghén mà ra.
“Phải làm cách nào để đi ra?”
Trần Mục nhận thấy xung quanh không có cửa.
Quy tắc không gian ở đây cũng không có tác dụng, còn không thể truyền âm, Trần Mục có hơi đau đầu, cũng không thể phá vỡ Thiên Huyền điện, nếu như có thể dễ dàng mở ra thì chắc chắn Thiên Kiếm tông đã từng đến Thiên Huyền điện.
“Trong này có vẻ cũng không có tạo hóa.”
Trần Mục nhìn vào tấm đệm hương bồ màu vàng ở giữa Thiên Huyền điện, có luồng năng lượng thần bí vây quanh trên tấm hương bồ, truyền thuyết nói rằng đệm hương bồ có thể giúp ngộ đạo.
“Là năng lượng tinh thần?”
Trần Mục có thể hấp thụ thần hồn, khoảnh khắc hắn ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ kia, nháy mắt đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, đột nhiên có rất nhiều thông tin tràn vào thức hải.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ màu vàng, dáng vẻ hắn trang nghiêm, da thịt hiện lên ánh vàng rực rỡ, cảnh tượng cổ xưa tràn vào thức hải.
Hắn nhìn thấy biển sao chảy ngược.
Ngón tay khổng lồ xuyên qua các vì sao.
Hung điểu giấu trời che đất, vũ dực đập vỡ các ngôi sao, tiếp theo đó bị kiếm quang màu đen chém thành hai nửa, máu nhuộm trời sao, các vì sao trên trời đều đang run rẩy.
Có một bóng dáng hằng cổ bất diệt, tay trái hắn ta nâng một ngọn núi to hơn ngôi sao, tay phải cầm lấy chiến kiếm to rộng, chém giết đẫm máu!
Trần Mục chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, dần dần hình ảnh biến mất, hắn nghe thấy tiếng hít thở đinh tai nhức óc, mỗi lần hô hấp đều có thể hấp thu năng lượng vô hạn giữa trời đất.
Bỗng nhiên, cảnh tượng biến mất hoàn toàn, kinh văn cổ lão hiện ra trong thức hải của Trần Mục.
“Bất Diệt Kinh!”
Tâm trạng của Khương Phục Tiên xuất hiện biến động.
Hắn ngộ được tu luyện pháp của Bất Diệt Kinh, tu luyện tới cảnh giới cao nhất, nhục thân bất tử bất diệt, cùng nhật nguyệt đồng huy, cùng thiên địa đồng thọ.
Tu luyện Bất Diệt Kinh có thể thu hút Thiên Lôi Thối Thể, là tu luyện pháp vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sống sót qua thiên lôi là có thể nhận được rất nhiều lợi ích.
Thể chất hiện tại của Trần Mục đã rất siêu phàm, muốn nâng cao rất khó, trừ khi tu luyện Bất Diệt Kinh.
Nhưng tu luyện Bất Diệt Kinh rất nguy hiểm, Trần Mục không do dự quá nhiều, rất nhanh đã lựa chọn tu luyện, cùng với hơi thở, huyết dịch trong cơ thể chảy xuôi, lôi âm chấn động, da thịt hiện lên vòng sấm màu vàng.
Trần Mục cảm thấy sức mạnh của cơ thể lại được nâng cao, hơn nữa khả năng phòng ngự của cơ thể phát sinh biến chất, thân thể cứng chắc như sắt đá, như vàng đổ bê tông mà thành, không cần thôi động huyết mạch đặc biệt mà vẫn có hiệu quả này.
Hắn vừa tu luyện vừa cảm ngộ.
Trong bồ đoàn chứa lượng lớn truyền thừa kinh thiên động địa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!