Trần Hạo và Tạ Nhã nghe được tin tức, lập tức xin nghỉ phép về nhà giúp đỡ, có bọn họ trở về giúp đỡ, tiến độ công trình trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Đỉnh núi chỗ Trần Mục, tử khí tràn ngập, thời điểm hắn ở chỗ này, bầu trời có mây, không có mặt trời như thiêu như đốt, cũng không có gió dạo mưa rơi.
Hắn còn chú ý đến chung quanh, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vẻn vẹn một tháng, nhà mới của Trần gia đã được dựng lên, cộng thêm việc sửa sang và các khâu nhỏ cũng chỉ hao phí thời gian không đến hai tháng.
Trần Mục mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy Trần gia hoàn toàn mới.
Trần gia hướng Bắc quay lưng về phía Nam.
Lưng tựa núi xanh nguy nga.
Trước cửa cách đó không xa có nhánh sông.
Xa hơn nữa có hồ nước trong veo, hoàn cảnh nơi này thanh u, cách Hắc Thạch thành cũng không xa.
Có gia tộc xây nhà mới bên rìa dãy núi, rìa dãy núi rất náo nhiệt, đều là hàng xóm láng giềng của Hắc Thạch thành, Trần Mục từng nhờ Mộ Đông Lưu, đất đai chung quanh muốn chia cho bách tính của Hắc Thạch thành.
Trần Mục trải qua hai tháng tu luyện, mầm cây nhỏ Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể đang mập mạp trưởng thành, bản mệnh kiếm và nhục thân đều đang không ngừng mạnh lên.
"Đoán chừng cần thời gian một năm mới có thể đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong." Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trên người Trần Mục có tiên thạch và tiên dịch, còn có lượng lớn thánh dược và thánh đan, tài nguyên chắc chắn là đủ, chỉ là cần thời gian hấp thu.
"Xem phòng mới trước đã!"
Trần Mục tới diễn võ trường của nhà mới.
Nơi này có không gian rộng lớn, mặt đất được phủ sắt đá cứng rắn, bốn phía có bốn võ đài nhỏ, ở giữa là võ đài rộng lớn cao trăm trượng, đám tiểu bối có thể cọ sát tu luyện ở chỗ này.
Đại tỷ bọn họ vẫn còn đang quét dọn nhà cửa.
Trần Mục đi tới tổ trạch thăm hỏi gia gia, từ đường Trần gia, trang nghiêm nghiêm túc ngập tràn hương hỏa, Trần Thiên Nam đang đứng trước bài vị của tổ tông.
Trong mắt Trần Thiên Nam hiện ra ánh lệ.
Ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể có ngày hôm nay.
Trần Mục chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ với tổ tiên, Trần Thiên Nam nở nụ cười hòa ái.
"Tiểu Mục, Trần gia có thể phồn vinh như hiện tại đều là nhờ ngươi." Trong mắt Trần Thiên Nam ẩn chứa sự vui mừng.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, hắn nhìn tấm bài vị trống không ở chỗ cao nhất, vẻ mặt cung kính nói: "Có lẽ là tổ tiên đang phù hộ Trần gia chúng ta."
Trần Thiên Nam khẽ gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, ông ta nở nụ cười hòa ái nói: "Ngày mai chúng ta chuyển vào nhà mới thì cúng tế tổ tiên."
Trần Mục nghiêm túc gật đầu, hắn ở đỉnh cực bắc, từ trong miệng Thủy Kỳ Lân lấy được tin tức có liên quan đến tổ tiên Trần gia, tổ tiên Trần gia tiến về nơi sâu trong tinh không chinh chiến, người đó có khả năng vẫn còn sống.
Có thể khiến cho Thủy Kỳ Lân khắc ghi.
Không cần nghĩ cũng biết tổ tiên cường đại đến mức nào.
Nơi sâu trong tinh không rốt cuộc có bí mật gì?
Trần Mục rất muốn biết nhưng bây giờ hắn còn chưa thành tiên, căn bản là không có cách nào chạm tới được nơi sâu trong tinh không.
"Gia gia, trong nhà có sách cổ không?"
"Đừng nói sách cổ, đồ cổ trong nhà có lẽ cũng chỉ là những bài vị này."
Trần Mục nhìn tấm bài vị ở chỗ cao nhất kia, phía trên bài vị không có viết chữ, đỏ tươi, giống như dính máu, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, vẫn như cũ hoàn hảo không chút tổn hại.
Vật liệu dùng làm gỗ kia tuyệt đối không đơn giản.
Trần Thiên Nam lắc đầu khẽ than, sau đó hình như ông ta nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vỗ vỗ trán, vội vàng mở miệng: "Trần gia cũng có đồ cổ tổ truyền, chính là cổ ngọc mà ta vẫn mang theo bên người."
Nói xong, Trần Thiên Nam liền móc khối cổ ngọc trong ngực ra, khối ngọc kia rất xinh đẹp, bán trong suốt, ở giữa có hơi xanh, chung quanh hiện lên màu trắng như tuyết.
Trần Mục cầm lấy ngọc thạch.
Phía trên không có sóng năng lượng đặc thù, trông có vẻ rất bình thường, hắn dùng thần hồn chui vào trong ngọc thạch, tựa như đặt mình vào giữa trời xanh mây trắng.
Bên trong ngọc thạch có khoảng trời riêng.
Khối ngọc thạch này không đơn giản, đủ để chứng minh Trần gia đã từng có quá khứ huy hoàng.
Trần Mục nhìn thấy kim quang sáng chói.
Ánh sáng kia còn rực rỡ loá mắt hơn cả mặt trời.
Thần hồn của Trần Mục nhìn chằm chằm vào kim quang kia, cái đó rớt ra từ giọt huyết dịch màu vàng, không có tần sóng năng lượng, nhưng kim quang rực rỡ, linh lực và thần hồn đều không thể dò xét giọt máu vàng kia.
Trần Thiên Nam thấy Trần Mục nhắm hai mắt bèn không có quấy rầy, bên trong từ đường rất yên tĩnh.
Một lát sau Trần Mục mở mắt ra, hắn trả lại ngọc thạch cho Trần Thiên Nam.
"Gia gia, bên trong ngọc thạch này có máu của tổ tiên, mặc dù không có tần sóng năng lượng đặc thù, cũng không có cách nào cảm ứng được, nhưng con tin tưởng, tổ tiên để lại miếng ngọc thạch này, chắc chắn là có nguyên nhân."
Trần Thiên Nam nhìn ngọc thạch trong tay, cảm thấy thứ này cực kỳ quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Mục, ngươi dẫn dắt Trần gia đi tới hưng thịnh, ta nghĩ giao miếng ngọc thạch này cho ngươi bảo quản là thích hợp nhất."
Trần Mục không có từ chối, hắn nhận lấy ngọc thạch, vừa cười vừa nói: "Gia gia, ngài yên tâm, con sẽ giữ gìn kĩ ngọc thạch, cũng sẽ bảo vệ tốt Trần gia."
"Ha ha ha."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!