Khương Phục Tiên mở đôi mắt xanh thẳm ra, nàng ta nhìn về phía vị hôn phu ở bên cạnh, sau đó ngồi thẳng người nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt của hắn.
Trần Mục cũng muốn duỗi tay, nhưng lại bị vị hôn thê đánh một cái hất ra.
Khương Phục Tiên ngạo kiều nói: "Đừng tưởng rằng nói chút lời phiến tình liền có thể tùy tiện chạm vào sư tỷ."
Trần Mục hùng hồn nói: "Sư tỷ, đây là có qua có lại, tỷ có thể chạm, đệ thì không thể chạm?"
"Còn dám mạnh miệng?"
"Không chạm vào thì không chạm vào, không có thèm."
Trần Mục nhìn sân khấu phía dưới: "Ừm, Mộc tiên tử mặc váy múa cũng thật đẹp, chân thật dài, tay thật trắng, nhảy múa thật là đẹp mắt, trông giống như Phượng Hoàng nhảy múa tung tăng, sư tỷ tỷ biết múa không?"
Khương Phục Tiên biết Trần Mục cố ý, không có ghen, ngược lại bưng chén rượu lên nhấp rượu, giữa hàng mày mang theo ngạo sắc: "Sư tỷ đương nhiên biết."
Trần Mục có chút hưng phấn: "Sư tỷ, đệ không tin, trừ khi tỷ nhảy cho đệ xem."
"Hừ, xem Mộc tiên tử của đệ ấy."
"Sư tỷ, tỷ còn biết ghen à!"
Khương Phục Tiên duỗi ra véo tai Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc nói: "Đệ nói cái gì?"
"Đệ muốn xem sư tỷ múa."
"Nơi này không tiện."
Khương Phục Tiên buông tay ra, không có véo vị hôn phu thật, dù sao tuổi của Trần Mục cũng đã rất lớn.
Trần Mục nghe thấy vị hôn thê đã nói như vậy rồi, hắn cũng không có mặt mũi nhìn Mộc Lưu Huỳnh nhảy múa.
"Sư tỷ, uống chén rượu giao bôi không?"
"Uống thế nào?"
"Đệ dạy cho tỷ."
Trần Mục tay nắm tay dạy vị hôn thê.
Khương Phục Tiên cảm thấy chơi rất vui, hai người ở nơi cao nhất trên đạo đài uống chén rượu giao bôi.
Phượng các chuẩn bị vãn yến, tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, chỉ có Tần Nghê Thường rất tổn thương, kỳ nghỉ bị hẫng, tới tham gia dạ tiệc còn bị Khương Phục Tiên bắt nạt, người khác uống rượu nàng ta ăn cẩu lương.
Trần Dĩnh và Trần Dao đi theo Trần Hạo, Tạ Nhã chăm sóc hai tỷ muội các nàng, Trần Dĩnh thích ăn, mọi người đều nhường đồ ăn cho nàng ta.
Trần Dao ngẫu nhiên ăn chút trái cây, mắt vàng nhìn chằm chằm đạo đài ở chỗ cao nhất, muốn thấy Phục Tiên tỷ tỷ, đó là đối tượng nàng ta sùng bái nhất.
Hỏa Mị nhìn sư tôn trên sân khấu, nghĩ thầm tiểu sư thúc khẳng định sẽ si mê đến thần hồn điên đảo.
Trên đạo đài cao nhất.
Hai người uống xong chén rượu giao bôi.
Kỳ thật Khương Phục Tiên cũng biết hàm nghĩa.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên hé miệng: "Tiểu sư đệ, sư tỷ năm nay không thể về nhà ăn tết cùng đệ, có lẽ không có cách nào đến Trần gia tham gia hôn lễ được."
"Vì sao?"
"Sư tỷ cần tĩnh tâm bế quan."
Trần Mục không muốn Khương Phục Tiên khó xử: "Sư tỷ, đệ hiểu, tỷ tu luyện cho tốt."
Khương Phục Tiên duỗi đôi tay, dùng ngón tay nhỏ nhắn giương khóe miệng Trần Mục lên, để hắn lộ ra nụ cười.
"Sư tỷ cam đoan năm sau sẽ ở cùng đệ."
"Sư tỷ, đệ chờ tỷ."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người tới gần nhau, ngay trước lúc hôn nhau, Khương Phục Tiên nghĩ đến cái gì đó, nàng ta đột nhiên mở miệng: "Còn có món đồ giao cho đệ."
Trong tay Khương Phục Tiên có "hạt giống" u ám.
Trần Mục biết, đó là "hạt giống" trong cơ thể Long Ngạo Trần, tại lúc cơ thể hắn ta bị trọng thương còn có thể cung cấp bản nguyên sinh mệnh dồi dào.
"Đây là tiên chủng, bắt nguồn từ Tiên giới, tiên chủng rất đặc biệt, có thể hấp thu linh lực trong cơ thể kí chủ, chuyển hóa linh lực thành tiên lực chứa đựng ở bên trong tiên chủng, thứ này có thể giúp đỡ đệ."
Khương Phục Tiên giao tiên chủng cho Trần Mục.
Có được tiên chủng thì có thể sớm nắm giữ tiên lực.
Nếu Trần Mục có tiên lực, còn có thần lực là cánh tay trái, thì đụng phải Kiếm Tiên cũng không có gì sợ.
Trần Mục vừa muốn nói chuyện, vị hôn thê đã nhào tới, hắn thuận thế ngã xuống, một lúc lâu sau, Khương Phục Tiên đứng dậy rời khỏi đạo đài.
Nhìn vị hôn thê rời đi, Trần Mục có chút không nỡ, hắn biết nguy cơ còn chưa kết thúc, vẫn chưa phải lúc để hưởng thụ, nhất định phải cố gắng tu hành.
Tần Nghê Thường bị Khương Phục Tiên gọi đi.
Trần Mục gọi Trần Dĩnh đến đạo đài ở nơi cao, chỗ này có rất nhiều đồ ăn không thể lãng phí.
Trần Dĩnh không nhìn thấy Khương Phục Tiên, nàng ta dán vào Trần Mục hít hà: "Ca ca, trên người ca lại có mùi hương thơm thơm, Phục Tiên tỷ tỷ còn chưa từng ôm muội."
"Ha ha ha, chớ nói lung tung."
Trần Mục nhẹ nhàng gõ đầu muội muội.
"Phục Tiên tỷ tỷ còn có việc bận phải làm." Trần Mục nhéo mũi ngọc tinh xảo của Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Ca ca, muội có thể ăn đồ ăn giúp Phục Tiên tỷ tỷ không."
"Gọi muội đến chính là để ăn đấy."
Trần Mục cười xoa xoa đầu muội muội.
Tần Nghê Thường đi theo Khương Phục Tiên đến nơi yên tĩnh trò chuyện, bình thường trên mặt Khương Phục Tiên luôn lạnh như băng, rất khó nhìn thấy nụ cười của nàng ta, Tần Nghê Thường suy đoán vừa mới rồi khẳng định là nàng ta đang thân mật cùng tiểu sư đệ.
"Sư muội, tối nay ta sẽ rời đi, thứ không yên tâm nhất chính là ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp đỡ Phi Yến quản lý tốt Lăng Vân tông" Khương Phục Tiên nhắc nhở.
Tần Nghê Thường gật đầu, không dám có dị tâm: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ làm tròn bổn phận."
...
Đêm khuya.
Sau khi yến hội kết thúc.
Khương Phục Tiên một mình rời đi.
Trần Mục chuẩn bị quay về Hắc Thạch thành, lúc cáo từ với đám người Triệu Phi Yến, Liễu Mi Nhi vừa cười vừa nói: "Tiểu sư thúc, mang Dĩnh Dĩnh các nàng tới Lăng Vân tông chơi hai ngày rồi lại trở về đi, dù sao Lăng Vân tông cũng không xa."
Trần Dĩnh hiếu kỳ trừng mắt nhìn: "Ca ca, muội cũng muốn tới Lăng Vân tông nhìn xem."
Nghe thấy muội muội muốn đi, Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, vậy thì về Lăng Vân tông chơi hai ngày."
Trần Dĩnh vẫy tay tạm biệt Trần Hạo: "Nhị ca, sang năm nhớ dẫn Tạ Nhã tỷ tỷ tới chơi đó."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!