"Mang theo Tần Nghê Thường?"
"Đúng vậy."
"Dù sao cũng là đi xem phong cảnh, thuận tiện mang theo sư tỷ của đệ, để nàng ta đỡ khỏi nói đệ."
"Tiểu sư đệ, đệ được lắm đấy." Khương Phục Tiên cũng không nghĩ tới còn có thể có loại thao tác này: "Yên tâm, sư tỷ không có khả năng đi cùng nàng ta."
Trần Mục thăm dò nói: "Vậy đệ có thể đi cùng Tần sư tỷ đến hồ Nguyệt Nha một chút không?"
Khương Phục Tiên gật đầu, thản nhiên nói: "Có thể, trước khi đi nhớ đem hôn ước cho nàng ta xem."
Trần Mục trợn to hai mắt, Khương Phục Tiên vậy mà muốn hắn chủ động công khai hôn ước, là thật hay giả? Hắn lại lần nữa xác nhận: "Sư tỷ, thật sự cho nàng ta xem sao?"
"Không có gì, chỉ cho phép cho nàng ta xem, nàng ta không dám tiết lộ." Khương Phục Tiên không muốn đêm dài lắm mộng, đây chính là vị hôn phu của nàng ta, là nàng ta nhìn lớn lên.
Trước kia hôn ước chỉ có hắn, Khương Phục Tiên, còn có phụ mẫu Trần Mục biết, bây giờ có thể nói hôn ước cho những người khác, trong lòng hắn cực kì kích động.
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên mang hàn sương, không chút biểu cảm, nội tâm lại không bình tĩnh, giấy mỏng không bọc được lửa, sau này khẳng định mọi người đều biết, nếu không phải Tần sư muội tiếp cận Trần Mục thì khẳng định sẽ không nói cho nàng ta biết trước.
"Không biết Tần sư tỷ sẽ phản ứng như thế nào." Trần Mục có chút căng thẳng.
Khương Phục Tiên nói thêm: "Nhắc nhở nàng ta đừng nói lung tung, nói cho nàng ta biết là tỷ để đệ đi."
"Hiểu rồi." Trần Mục gật đầu, cảm giác bộ dáng ghen tuông của vị hôn thê này rất đáng yêu.
"Tiểu sư đệ, không nghĩ tới đệ còn biết bóp vai." Khương Phục Tiên thả lỏng tựa vào người Trần Mục, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất tốt đẹp.
"Không có cách nào, đây là tay nghề thủ công truyền thống nhà đệ." Trần Mục nghiêm trang nói.
Khương Phục Tiên không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Mục cũng cười rộ lên theo, trong mắt hắn tràn đầy dịu dàng và vui mừng, vị hôn thê chăm sóc hắn rất khó dùng vật chất để trả nợ, chuyện có thể làm cho nàng cũng chỉ có bóp vai, làm chuyện khiến cho nàng vui vẻ.
"Sư phụ trước kia nói tu luyện không thể động tình, tâm sư tỷ loạn, làm sao bây giờ?"
Khương Phục Tiên đột nhiên mở miệng, mấy năm gần đây, nàng ta cũng không có tâm tư tu luyện.
Trần Mục suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đây cũng là tu luyện, nếu như tâm của tỷ loạn, chỉ có thể nói rõ đạo hạnh của tỷ không đủ còn phải cố gắng."
Khương Phục Tiên ngẩng đầu, nàng ta nhìn Trần Mục: "Đạo hạnh của sư tỷ không đủ? Đệ có đủ không?"
"Đệ cũng không đủ."
Trần Mục đột nhiên cúi người xuống.
Khương Phục Tiên vội vàng cúi đầu, còn tưởng rằng Trần Mục muốn hôn nàng ta, mặc dù muốn nhưng lại không muốn hắn quen, sợ sau này hắn càng ngày càng làm càn.
Nhưng Trần Mục dán bên tai vị hôn thê, dịu dàng nói: "Tiên Nhi."
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên trừng to, cả người giống như bị điện giật, ngay cả bàn tay của Trần Mục cũng có chút tê dại, hắn cảm giác thân thể vị hôn thê đang mềm nhũn.
Sau lưng Trần Mục đột nhiên phát lạnh, chỉ thấy Khương Phục Tiên trở tay bắt lấy cổ tay hắn, thân thể đã không nghe sai khiến lưu loát vật một cú qua vai.
Ầm ầm!
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tắm trăng trên núi cao cũng bị đánh thức, đầu chúng dán sát mặt đất cảnh giác bốn phía, còn tưởng rằng là hung thú tập kích.
Trần Mục ném thành hố lớn trên mặt đất, cũng may thân thể hắn siêu phàm, ngay sau đó Khương Phục Tiên lại dùng chân quấn lấy cánh tay Trần Mục, trực tiếp khóa chặt, nàng ta dùng sức xoa bóp cánh tay hắn.
"Sư tỷ, tay không còn sau này đệ ôm tỷ như thế nào chứ." Cánh tay Trần Mục bị cứng đờ, muốn dùng sức cũng không được, hắn không nghĩ tới vị hôn thê nhìn như dịu dàng, nhưng đánh cận thân lại có lực lượng bá đạo như thế.
Khương Phục Tiên vừa xấu hổ vừa giận, bị xưng hô như vậy, chút đạo hạnh kia của nàng ta hoàn toàn không chịu nổi.
"Còn dám không?"
"Không dám."
Trần Mục chỉ muốn trêu một chút, không nghĩ tới vị hôn thê lại phản ứng kịch liệt như vậy, Khương Phục Tiên lạnh lùng nói: "Hừ, kiếp sau chú ý một chút."
"..."
Trần Mục bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Khương Phục Tiên thấy thế đắc ý buông tay ra, khẽ cười nói: "Nói sai, lần sau chú ý một chút."
Trần Mục có chút hoảng sợ, còn tưởng rằng vị hôn thê muốn giết phu quân chứng đạo, vậy mà nàng ta không hề nương tay chút nào.
"Đạo hạnh sư tỷ không đủ, đệ mà nói lung tung nữa sư tỷ có thể sẽ không khống chế được bản thân đâu."
Trần Mục vất vả lắm mới nghĩ ra rất nhiều lời cợt nhả để nói, bây giờ chỉ có thể nghẹn trở về, lòng của Khương Phục Tiên rối loạn, nàng ta chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Không nghĩ tới xưng hô thân mật lại khiến cho vị hôn thê phản ứng lớn như vậy, Trần Mục xoa xoa tay phải bị đông cứng, thấy Khương Phục Tiên rời đi nhỏ giọng nói: "Tiên nhi, Tiên Tiên, Tiểu Tiên..."
Bụp!
Ánh tuyết phá không mà đến.
Một pho tượng băng ngã xuống trước động phủ.
Trần Mục bị đông thành tượng băng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy tới bên cạnh, chúng nó ra sức dùng móng vuốt để đào, muốn cứu chủ nhân ra khỏi đó, nhưng mà căn bản là không có tác dụng gì.
Huyền Băng có sức mạnh ngang tàn, Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, nhanh chóng luyện hóa năng lượng tinh thuần trong đó, sau cùng phá băng ra ngoài.