Nếu như hôm nay động thủ, có khả năng sẽ rất phiền phức.
Biểu cảm của nhóm tiểu bối Lăng Vân tông trở nên ngưng trọng.
Vẻ mặt của Trần Mục vẫn bình tĩnh, hắn nói: “Còn thực hiện nghi thức hoan nghênh nhiệt liệt đến như vậy, thật sự rất đặc biệt.”
“Trần sư đệ, ngươi có chắc đây là hoan nghênh không?” Dục Ảnh không tin, hắn ta cảm nhận được sát ý.
Bạch Thanh Hoan đứng ra, cao ngạo nói: “E hèm, ta là tổ sư khai sơn ra Huyền Kiếm tông, Bạch Thanh Hoan, xin các vị một chút tình mọn.”
Cung Uy Nhuy và Ngụy Diễm liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng chưa bao giờ nghe nói qua cái tên Bạch Thanh Hoan. Hơn nữa, Huyền Kiếm tông cũng chưa từng được nghe đến, không biết là cái tông môn ở góc xó xỉnh nào.
Bạch Thanh Hoan nhìn thấy phản ứng của bọn họ, ngay lập tức cảm thấy có chút xấu hổ: “Ngay cả Bạch Thanh Hoan mà cũng không biết, thật sự uổng phí nhiều năm sống trên đời như vậy.”
Trần Mục tiến lên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Các ngươi đến Hoang Châu không phải là đang muốn nhắm vào ta chứ?”
“Nhóc con, ngươi ra tay tàn nhẫn với cháu ngoại ta như vậy. Hôm nay ta phải phế bỏ tu vi của ngươi.” Cung Uy Nhuy cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói ra lời tàn nhẫn.
Biểu cảm của Trần Mục cũng không biến hóa, trực tiếp bay lên không trung, hắn nắm Thanh Vân kiếm trong tay, toàn thân tỏa ra năng lượng cường đại.
Giống như mặt trời từ từ mọc lên.
Trong mắt Kiếm Thánh Hồng Châu mang theo sự kinh ngạc, bọn họ nhận thấy được nguy hiểm từ trên người của thiếu niên mười ba tuổi này. Đối phương vẫn là một thiếu niên, lại khiến cho những lão già đã sống gần vạn năm như bọn họ không dám khinh thường.
Cung Uy Nhuy khẽ nhíu mày, tốc độ trưởng thành của Trần Mục vượt xa những gì bà ta tưởng tượng. Hiện tại cảnh giới của hắn đã sắp đột phá đến Kiếm Thánh, đoán chừng chỉ tám mười năm nữa, Hồng Minh rất khó có được cường giả để đánh bại hắn.
Nếu hơn trăm năm nữa, thật không dám tưởng tượng.
Bốn vị Kiếm Thánh Hồng Minh đồng thời phóng ra uy áp, cả dãy sơn mạch Táng Tiên đều lay chuyển. Cường giả v. Thiên kiêu Hoang Châu trên chiến thuyền đều đang run rẩy.
Dục Ảnh và Bạch Thanh Hoan đồng thời bay lên không trung, bọn họ bay đến bên cạnh Trần Mục. Long Võ và Lý Thanh Lưu bảo vệ những tiểu bối Lăng Vân tông ở gần đó.
Nhóm Liễu Mi Nhi nhìn bóng dáng của Trần Mục, sự sợ hãi trong lòng biến mất trong nháy mắt.
Bạch Thanh Hoan hừ lạnh: “Ngay cả Bạch Thanh Hoan mà cũng không biết, ta muốn trí nhớ của các ngươi phát triển hơn một chút.”
Dục Ảnh mỉm cười đầy tà mị: “Trần sư đệ, đừng quên băng xà mỹ nhân của ta.”
“Không thành vấn đề.”
Cả người Trần Mục tỏa ra kim quang, hai ánh mắt sáng ngời có thần, những sợi tóc bay phất phơ trong gió. Hiện tại nhìn hắn giống hệt một thiên thần, tư thế oai hùng, bất phàm.
Lý Thanh Lưu có loại cảm giác, hiện tại Trần Mục còn mạnh hơn so với người đã tu luyện ngàn năm như ông ta.
Sơn mạch Táng Tiên giương cung bạt kiếm.
Đại chiến chạm vào là bùng nổ.
Sơn mạch Táng Tiên.
Trên chiến thuyền màu đồng cổ.
thiên kiêu Hoang Châu cùng với các lão cường giả các tông đều bị bắt đứng trên boong tàu, bọn họ cũng không dám phản kháng, chỉ có thể đứng ở chỗ này xem hai bên giằng co giữa không trung.
Cường giả Hồng Minh có chuẩn bị mà đến.
Cung Uy Nhuy đã nói ra lời tàn nhẫn, Trần Mục biết, chỉ có thể dùng cách chiến đấu để giải quyết. Hắn đánh giá bốn vị Kiếm Thánh, dõng dạc nói: “Chọn ra người nào mạnh nhất cho ta.”
Bạch Thanh Hoan liếc nhìn bốn vị cường giả Kiếm Thánh phía đối diện, khóe miệng hơi cong lên: “Nữ nhân kia có thực lực mạnh nhất, ngươi xác định có thể đánh bại được sao?”
Cung Uy Nhuy mang một chiếc váy đỏ yêu diễm, thân hình nóng bỏng. Là tứ trưởng lão của Hồng Minh, bà ta sở hữu được sức mạnh khủng bố của Kiếm Thánh đỉnh phong.
“Ta không đánh nữ nhân.”
Trần Mục có thể nhìn ra Cung Uy Nhuy rất mạnh, có chút khó khăn. Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Ngụy Diễm, hắn ta yếu hơn rất nhiều so với Cung Uy Nhuy.
Biểu cảm cá. Thiên kiêu trên chiến thuyền trở nên kinh ngạc, Trần Mục vẫn là một thiếu niên, vậy mà hắn lại muốn giao đấu cùng với loại lão Kiếm Thánh giống như Ngụy Diễm.
Ở Hồng Châu, Ngụy Diễm rất nổi tiếng, cường giả các tông đều nghe đến danh của hắn ta.
Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Cung Uy Nhuy, nói: “Ta có thể giúp cho ngươi giữ chân nữ nhân này.”
Cung Uy Nhuy rất mạnh, Bạch Thanh Hoan mới vừa trùng sinh, trạng thái hiện tại vẫn chưa đạt đến đỉnh. Chẳng qua nàng ta vẫn rất chắc chắn mình có thể giữ chân đối phương.
“Hai lão già kia cứ giao cho ta.” Dục Ảnh hoạt động gân cốt, xương cốt toàn thân hắn ta kêu răng rắc. Hai vị lão Kiếm Thánh, hắn ta hoàn toàn có thể ứng phó.
Cung Uy Nhuy truyền âm cho Ngụy Diễm: “Thằng nhóc kia có thể giết chết thì giết đi, không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Tốc độ trưởng thành của Trần Mục khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành như vậy. Nếu không hắn sẽ là một chướng ngại lớn cho Hồng Minh.
Bạch Thanh Hoan nhìn con chiến thuyền màu đồng cổ kia, sâu trong đôi mắt của nàng ta xuất hiện sự kiêng kị, nhắc nhở: “Đánh không thắng thì chạy, cũng không mất mặt.”
Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm.
Hắn sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, toàn thân tràn ngập Niết Bàn hỏa. Một đôi cánh phượng xuất hiện phía sau lưng, trong chớp mắt hắn đã lao đi xa mấy trượng.
Bạch Thanh Hoan và Dục Ảnh cùng đuổi kịp.
Tốc độ của ba bóng dáng đều nhanh đến kinh ngạc.
Bọn tiểu bối không thể kịp nhìn.
Trong mắt cường giả các tông đều hiện lên vẻ khiếp sợ, vậy mà Trần Mục lại dám chủ động nhằm về phía Ngụy Diễm.
Nhóm người Cung Uy Nhuy cũng đồng thời lao đến.
Trong mắt Ngụy Diễm xuất hiện ý cười lạnh, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh thánh kiếm thon dài, cả người toát ra sự uy áp mạnh mẽ. Hắn ta vung kiếm chém về phía Trần Mục.
Rầm Rầm.
Không gian trở nên vặn vẹo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!