Hổ Khiếu Lâm cau chặt mày lại, hắn ta cảm nhận được áp lực cực lớn trên người Trần Mục, thanh kiếm kia chứa đựng sức mạnh mà Kiếm Vương đỉnh phong khó có thể chống lại được.
Lúc Kim Kỳ Lân chuẩn bị tiến công, lòng bàn tay phải của Trần Mục nhắm vào hắn ta, Vô Song ở trước lòng bàn tay đốt nhiên bay lên không trung, lôi đình màu vàng nổi lên.
Tiếng sấm vang lên khắp hoang nguyên.
Đồng tử của Kim Kỳ Lân co rút mạnh.
Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh kinh khủng.
Các thiên kiêu đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Trần Mục lại thi triển Kinh Thần lần nữa, ngay trước mặt của Kim Kỳ Lân, lần này không phải là “đánh lén”.
Vô Song bay đến quá nhanh.
Kim Kỳ Lân vừa nâng kiếm lên.
Bùm!
Âm thanh va chạm vang lên.
Kim Kỳ Lân bị văng ra mấy trăm trượng.
Thiên kiêu của Hồng Châu đang hít khí lạnh, Kim Kỳ Lân càn quét người cùng thế hệ vậy mà lại bị một kiếm đánh lùi, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình.
“Tốt!”
“Ha ha ha!”
Đám thiên kiêu Hoang Châu ha ha cười lớn.
Hổ Khiếu Lâm tự giễu nói: “Ta còn muốn luận bàn hai chiêu với hắn, đúng là buồn cười.”
“Tiểu sư thúc ngầu nhất!”
Liễu Mi Nhi dịu dàng hò hét.
Nàng ta sớm đã thấy Kim Kỳ Lân không thuận mắt.
“Tiểu sư thúc cố lên.”
Triệu Tư Tư cũng dùng niệm lực truyền âm.
Trong mắt đám Thẩm Trạch cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu ở trước mặt tiểu sư thúc như kẻ có tiếng mà không có miếng, không chịu nổi một đòn.
Kim Kỳ Lân bị đẩy lùi mấy trăm trượng mới dừng lại, vẻ cao ngạo trong mắt đã biến mất tăm.
“Cũng khá lợi lại.” Trần Mục khẽ gật đầu, xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, lại có thể tiếp được Kinh Thần ba phần mười sức mạnh của hắn.
“Thú vị!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo hưng phấn.
Hắn ta lại nắm chặt chuôi kiếm lần nữa, trên cánh tay xuất hiện vân kỳ lân, cả trên mặt cũng xuất hiện đường vân kỳ lân, toàn thân bộc phát năng lượng mạnh mẽ.
Kim Kỳ Lân thôi động huyết mạch đặc biệt.
“Đến đây!”
Kim Kỳ Lân cầm kiếm giết tới, tốc độ của hắn tăng vọt, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt.
Trần Mục tiến lên cầm lấy Vô Song, thấy Kim Kỳ Lân đang xông đến trước mặt thì tùy ý hạ xuống một kiếm.
Trong khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, hổ khẩu của Kim Kỳ Lân nứt toác, áo choàng bên cánh tay phải nháy mắt vụn thành từng mảnh, ngay cả da thịt trên cánh tay cũng bị nứt ra.
Va chạm trực diện, sức mạnh của Kim Kỳ Lân bị đè áp, Trần Mục giống như hung thú Viễn Cổ, Vô Song mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Kim Kỳ Lân rơi xuống như sao băng, nện thành một hố lớn trên hoang nguyên, chấn động khiến bụi bay mù mịt.
Đám thiên kiêu ngước lên nhìn Trần Mục.
Nhẹ nhàng dễ dàng nghiền ép Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu.
Tay phải của Trần Mục cầm lấy Vô Song, tay trái chắp ở sau lưng, áo trắng phiêu dật, giống như thiếu niên thiên thần, các thiên kiêu xung quanh không khỏi muốn cúng bái.
Thiên kiêu của Hồng Châu đều đang run lên, giữa Kim Kỳ Lân và Trần Mục vậy mà lại chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.
Trần Mục không sử dụng thủ đoạn tăng trưởng, hắn chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thuần túy, trải qua tôi luyện tẩy lễ không ngừng, cơ thể của hắn đã đến mức siêu phàm.
Chu Phá Hiểu cười lớn nói: “Ha ha ha, khoảng cách giữa Kim Kỳ Lân và tiểu sư thúc, so với khoảng cách giữa ta và Kim Kỳ Lân còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều.”
Nhìn thấy Kim Kỳ Lân dáng vẻ cao ngạo, không đặt ai vào mắt bị đè bẹp, hắn ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Khắp hoang nguyên phủ đầy khói bụi.
Trong lớp khói bụi có kiếm quang bay ra, sáu thanh Thánh Kiếm lần lượt tấn công tới, Trần Mục cảm nhận được sức mạnh tràn đầy chứa đựng trong Thánh Kiếm.
Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thay cho Vô Song.
Thanh Vân Kiếm xuất hiện, quy tắc cấm chế lan tràn, năng lượng của sáu thanh Thánh Kiếm này cũng bị yếu đi, đối mặt với sự vây công của sáu thanh Thánh Kiếm, Trần Mục bay vọt như du long, thành thạo ứng đối.
Kim Kỳ Lân bò dậy khỏi hố, nhưng cánh tay phải đã bị nhuộm đỏ máu, hắn thôi động huyết mạch đặc biệt, lấy sức mạnh tăng trưởng gấp đôi, nhưng so với Trần Mục, sức mạnh của hắn ta chỉ như đom đóm với ánh sáng của mặt trăng.
Sáu thanh Thánh Kiếm trở về bên cạnh Kim Kỳ Lân, hắn ta cầm lấy thanh Thánh Kiếm thượng phẩm mạnh nhất, ánh sáng màu tím dập dờn trong mắt dọc.
“Vẫn chưa kết thúc!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo vẻ điên cuồng.
Thiên kiêu của Hồng Châu sôi nổi phấn khích: “Kim sư huynh chuẩn bị sử dụng mắt thần của mình.”
Kim Kỳ Lân thôi động con mắt dọc kia, xung quanh nhãn cầu lộ ra tia máu, cộng thêm đường vân kỳ lân khắp toàn thân, trông giống như một con yêu thú hình người.
Xoạt!
Kim Kỳ Lân lại lần nữa bay lên không trung.
Hắn vung kiếm chém về phía Trần Mục, sức mạnh và tốc độ bộc phát lần này càng mạnh hơn, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng đều phải kiêng kỵ.
Kiếm của Kim Kỳ Lân nháy mắt đã chém đến chỗ Trần Mục.
Trần Mục lại biến mất trong chớp mắt, sau đó đột ngột xuất hiện phía sau Kim Kỳ Lân.
Kim Kỳ Lân phản ứng rất nhanh, lập tức quay người lại đâm tới, thế nhưng Trần Mục lại biến mất lần nữa.
Sau khi được gia trì bởi huyết mạch đặc biệt và mắt thần, Kim Kỳ Lân vẫn không thể chạm đến Trần Mục, mắt dọc của hắn ta đã bắt đầu chảy máu.
Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ rất rõ rệt.
Sau khi đột phá Kiếm Hoàng, Trần Mục có được linh lực dồi dào, có thể liên tục sử dụng Ảnh Vô Tung, hắn muốn biết cực hạn của thiên kiêu mạnh nhất Hồng Châu, cho nên mới cho Kim Kỳ Lân cơ hội xuất kiếm.
“Kinh Thần.”
Kim Kỳ Lân nghe thấy giọng nói của Trần Mục.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!