Tô Vĩ, con trai ngoài giá thú của Tô Chính Sơn, kém Tô Chỉ Tình ba tuổi, hiện đang học đại học.
Tô Chính Sơn đã muốn nhận đứa con ngoài giá thú này từ lâu, nhưng xét đến Tô Chỉ Tình nên ông ta chưa bao giờ dám đứng ra nhận.
Vì Tô Chỉ Tình nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Chính Sơn, cô vốn đã vô cùng phẫn nộ trước sự lừa dối của bố, dẫn đến cái chết của mẹ mình.
Nếu cô phát hiện ra mình còn có một người em cùng cha khác mẹ thì chắc chắn sẽ không tiếc bất kể giá nào mà làm loạn lên, dựa vào cổ phần trong tay, cô có thể sẽ mang đến tai họa cho tập đoàn Chính Sơn!
Tô Chính Sơn sau khi nghe được lời nói của bố mình, vẻ mặt trở nên rối rắm. Từ xưa đến nay, có ba loại bất hiếu, mà tệ nhất trong đó là không có người nối dõi.
Suy nghĩ của Tô Chính Sơn cũng rất truyền thống, theo ông †a, mười cô con gái cũng không quan trọng bằng một đứa con trai.
Quả thực, Tô Vĩ của ông ta đã trưởng thành, sắp tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội, nếu không được nhận tổ quy tông thì chắc hẳn sẽ oán hận bố mình, về lâu về dài mối quan hệ này sẽ khó mà tốt đẹp được!
Lúc này, Tô Đính tiếp tục nói: "Chính Sơn, vào thời khắc mấu chốt, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết đống hỗn loạn này! Nếu buông tay, sau này tập đoàn Chính Sơn sợ là sẽ phải để người ngoài chiếm lợi mất!"
Người ngoài trong lời Tô Đính đương nhiên là bạn trai Tô Chỉ Tình đưa đến ngày hôm nay, Lâm Uyên!
Trong phút chốc, sự oán hận của Tô Chính Sơn đối với Lâm Uyên đã lấn át tình phụ tử còn sót lại trong lòng ông ta.
Ông ta nói thẳng: "Bố, chuyện này bố sắp xếp đi. Chẳng phải Chỉ Tình vừa mới có bạn trai sao? Hãy để bọn họ cùng nhau lên đường, trở thành một đôi uyên ương vong mạng đi, như vậy nó cũng có người chăm sóc trên đường tới Hoàng Tuyền!"
Trên mặt Tô Đính hiện lên nụ cười: "Đừng lo lắng, Chỉ Tình là cháu gái của bố, bố cam đoan nó sẽ chết vui vẻ, sẽ không đau khổ như mẹ nó trên giường bệnh!"
Nghĩ tới ban đầu, mẹ của Tô Chỉ Tình chính là cái gai trong mắt nhà họ Tô, gần như toàn bộ cổ phần của tập đoàn Chính Sơn đều nằm trong tay bà.
Gia đình họ Tô đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được một loại thuốc độc mà bệnh viện không thể phát hiện ra, bí mật bỏ vào mỗi bữa ăn của bà, sau đó sức khỏe của mẹ Tô Chỉ Tình sa sút nhanh chóng, được khoảng nửa năm thì chết vì bệnh, những năm tháng trước khi chết bà ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổi
Bên kia, Tô Chỉ Tình tiễn Lâm Uyên đến cửa biệt thự, cô nhìn Lâm Uyên có chút áy náy, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng cùng một chút tức giận.
Cô cảm thấy áy náy vì sự xúc động nhất thời của mình mà kéo Lâm Uyên vào chuyện gia đình, mặc dù Lâm Uyên rất giỏi đánh nhau, nhưng thế lực của nhà họ Tô ở Giang Thành rất lớn, chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết.
Về phần ngượng ngùng cùng tức giận, đương nhiên là bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Uyên lúc nấy. Nụ hôn đầu tiên của cô được trao trước mặt đông đảo khán giả như vậy, làm sao cô có thể không xấu hổ, không tức giận cho được?
Sau đó, cô đưa hai trăm nghìn tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Uyên, nói: "Sao vừa rồi anh không nghe lời tôi? Nếu anh rời đi thì sẽ bớt được rất nhiều rắc rối!"
Lâm Uyên nói: "Người sống thì phải nói, tôi không thể chịu đựng kẻ cắm sừng tôi lại kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi!"
"Dù sao, anh cũng nên cẩn thận hơn, người nhà họ Tô nhất định sẽ báo thù anh."
Lâm Uyên tự tin nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cuối cùng ai xui xẻo còn chưa biết đâu!"
Anh đã đạt tới tầng thứ ba của Đại Phẩm Tiên Quyết, Lâm Uyên bây giờ có rất nhiều kỹ năng, nếu không chăm sóc' tốt cho nhà họ Tô thì cũng buồn cười quá rồi!
Tô Chỉ Tình cười nói: "Tôi cũng hy vọng người xui xẻo chính là Tô gia!"
Tô Chỉ Tình đang muốn rời đi, lại nghe Lâm Uyên nói: "Chờ một chút!"
Tô Chỉ Tình sửng sốt: "Sao vậy?"
Lâm Uyên cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Chỉ Tình nói: "Tôi thấy ấn đường của cô đã chuyển sang màu đen, tôi đoán sắp tới sẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, từ tai họa đẫm máu đến trường hợp tệ nhất là chết!"
Tô Chỉ Tình nghi ngờ nhìn Lâm Uyên: "Có điềm dữ? Dữ đến mức nào?"
Lâm Uyên không khỏi đưa mắt nhìn về phía ngực Tô Chỉ Tình, điềm báo nguy hiểm này có lẽ cũng lớn bằng bộ ngực kia của côi
Tô Chỉ Tình nhịn không được giơ tay khoanh trước ngực, cảnh giác nhìn Lâm Uyên: "Anh thật sự có tài bói toán sao?"
Lâm Uyên nói thẳng: "Tôi biết một hai cái! Như này đi, chờ tôi nghĩ cách giải quyết, xem tôi có thể hoá giải điềm báo này hay không."
Tô Chỉ Tình hiển nhiên không tin Lâm Uyên nói về thảm họa đẫm máu này, cô xua tay bỏ đi.
Sau đó, Lâm Uyên bắt taxi về nhà. Nhưng khi đến trước cửa nhà, Lâm Uyên lại nhìn thấy đồ đạc của mình được đựng trong túi lớn ném ra ngoài hành lang, ổ khóa trên cửa cũng đã bị thay!
Lâm Uyên lập tức hiểu ra, nhà của anh rất có thể đã bị người nhà Từ Dung Dung chiếm giữ!
Con khốn này hành động cũng nhanh nhẹn thật, sau khi chia tay anh, đã lập tức bảo người nhà mình thay ổ khóa, chiếm lấy nhà anh!
Bởi vì thỏa thuận tặng nhà nên bây giờ chủ nhân của ngôi nhà tên là Từ Dung Dung, Lâm Uyên có gọi cảnh sát cũng vô íchI
Tuy gọi cảnh sát là vô ích, nhưng không có nghĩa là Lâm Uyên không còn cách nào khác!
Nghĩ một chút, Lâm Uyên quyết định dùng sức đập cửa, một lát sau, cửa mở ra, em trai Từ Dung Dung đã xuất hiện trước cửa.
Từ Duệ nhìn thấy người tới là Lâm Uyên, lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường: "Mày tới đây làm gì?"
Lâm Uyên lạnh lùng nói: "Mày hỏi tao tới đây làm gì? Từ gia các người đúng là không còn cần mặt mũi nữa rồi!"
Từ Duệ không biết xấu hổ nói: "Muốn trách thì tự trách mày ngu ngốc! Bây giờ ngôi nhà này đã mang họ Từ, mày mau cút khỏi đây!"
Lâm Uyên nhìn ba người một nhà họ Từ, chậm rãi nói: "Không biết các người đã từng nghe qua câu nói này chưa? Ác giả ác báo! Các ngươi thật ác độc, sẽ phải chịu quả báo!"
Từ Duệ khinh thường nói: "Đồ ngul" Từ Duệ nói xong thì đóng sầm cửa lại.
Trên thực tế, Từ Duệ chính là người cầm đầu vụ lừa đảo nhà của Từ Dung Dung.
Từ Duệ cũng đã đến tuổi kết hôn, đáng tiếc vì xuất thân bình thường nên không có người phụ nữ nào thích gã ta.
Cuối cùng gã ta tập trung vào Lâm Uyên, anh rể tương lai của mình. Tuy gã ta không có nhà nhưng Lâm Uyên lại có!
Nếu Lâm Uyên và Từ Dung Dung không chia tay và hai người thực sự kết hôn, vậy theo kế hoạch của Từ Duệ thì nhà của Lâm Uyên sẽ là nhà của gã ta vậy thì khi gã ta tìm bạn gái sẽ dễ dàng hơn.
Còn về phần Lâm Uyên và Từ Dung Dung, hai người sẽ ra ngoài thuê một căn nhà khác rồi làm việc chăm chỉ trong mười hoặc hai mươi năm để kiếm tiền mua một căn nhà mới.
Bây giờ hai người đã chia tay thì càng tốt, nhà đã đứng tên Từ Dung Dung, hợp đồng tặng nhà trước hôn nhân cũng đã được ký kết, Lâm Uyên có thể làm gì?
Trong ván cược lần này, Từ Duệ chính là người được hời nhất!
Lâm Uyên mỉm cười, ngồi xổm xuống, bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày nay là xã hội pháp trị, Lâm Uyên không muốn trở thành chuột chạy trên đường, nên không trực tiếp ra tay trừng trị bọn người kia.
Tuy nhiên, anh sẽ không dễ dàng để nhà họ Từ ra đi, anh muốn họ hoàn toàn hiểu được thế nào là sống còn hơn chết!
Chẳng bao lâu, Lâm Uyên gần như đã thu dọn xong hành lý, anh đứng cạnh đống hành lý của mình, chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.
Một lát sau, Lâm Uyên đưa tay chỉ về phía cửa, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng đen mà mắt thường không thấy được đã bao trùm cả căn nhà đã không còn là của Lâm Uyên.
Đây là chú thuật có tên là Mục Môn, là một lời nguyền về rắn và chuột. Khi sử dụng chú thuật này, tất cả rắn và chuột trong bán kính năm kilomet sẽ bị bùa chú thu hút, sau đó tụ tập lại một chỗ với nhau.
Thử nghĩ mà xem, trong một ngôi nhà khoảng một trăm mét vuông lại có đầy rẫy rắn và chuột thì sẽ như thế nào?
Chẳng phải nhà họ Từ thèm muốn nhà của Lâm Uyên sao? Giờ anh không cần ngôi nhà này nữa! Lâm Uyên muốn xem đêm nay ba người một nhà họ Từ kia có còn giữ được tỉnh thần bình thường hay không!
Thi pháp xong, Lâm Uyên xách túi rời khỏi nhà, dự định trước tiên sẽ thuê một căn nhà.
Sau khi anh rời đi, chú thuật Mục Môn cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Trong cống rãnh, chuột cùng các loài rắn độc đang thi nhau bò khắp mọi ngóc ngách tối tăm.
Hơn nửa tiếng sau, cả rắn và chuột cuối cùng cũng đến nhà Lâm Uyên.
Cửa nhà đóng kín, cửa sổ có lưới che nên rắn, chuột khó chui vào. Tuy nhiên, điều này cũng không thể gây khó khăn gì cho đám rắn, chuột kia.