Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cô ả cũng mặc quần bò ngắn và áo phông, rất giống phong cách ăn mặc của Sở Nguyệt.
Từ Dung Dung gợi nhớ hình ảnh ánh trăng sáng trong lòng Lâm Uyên, khiến anh có ấn tượng rất tốt về cô ả, sau đó họ bắt đầu đến với nhau.
Không ngờ sau vài năm, anh lại gặp được Sở Nguyệt.
Chỉ là cô gái mang nét anh hùng hào sảng xưa kia nay đã trở thành chị đại bá đạo quyến rũ, phong cách cũng chuyển từ trẻ trung nữ tính sang gợi cảm huyền bí.
Bởi vì khí chất quá khác nhau, cộng thêm mấy năm nay, chí hướng và lòng dạ của Sở Nguyệt cũng trở nên lớn hơn nên Lâm Uyên hoàn toàn không nhận ra cô ta.
Khi Lâm Uyên đang nhớ lại những chuyện đã qua, thì Sở Nguyệt tiếp tục nói: “Bạn cùng phòng và tôi cũng chỉ là quan hệ xã giao, xưa nay không nói chuyện nhiều. Tất cả những gì tôi biết chỉ là đồ dùng của cô ấy đều khá tốt, nên cũng nghĩ rằng chắc hoàn cảnh gia đình không tệ. Sau tôi mới biết được, thực ra hoàn cảnh nhà cô ấy rất bình thường, những món đồ xa hoa lộng lẫy đó đều là do dùng thẻ sinh viên và ảnh khỏa thân đi vay nặng lãi của Bang Mãnh Hổ.
Đến khi không thể trả số tiền đó, Bang Mãnh Hổ đã ép cô ấy đi tiếp khách, nếu không bọn họ sẽ tung đống ảnh nóng của cô ấy ra bên ngoài, không còn cách nào khác nên cô ấy phải chấp nhận số phận. Khách hàng của cô ấy là một nhóm người hỗn tạp, đủ loại đầu trâu mặt ngựa, nên chỉ trong vài tháng đã mắc phải bệnh nghiêm trọng lây truyền qua đường tình dục, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả người bạn trai. Bạn trai của cô ấy đã gây ồn ào trong trường, và nhà trường quyết định ra lệnh đuổi học vì sợ ảnh hưởng xấu, sau đó cô ấy nhảy xuống từ tòa ký túc xá.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Lâm Uyên nghe xong, nói: “Trong chuyện này Bang Mãnh Hổ đã làm điều sai, nhưng bản thân cô ấy cũng là người có vấn đề”
Sở Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng của tôi. Sau khi biết chuyện, tôi đã đi tra hỏi bố mình, cả hai cãi một trận lớn. Vài ngày sau, bố tôi bị bắn chết, tôi khá chắc chắn là do Mặt Sẹo làm. Lý do tôi tiếp quản Bang Mãnh Hổ, chấp nhận chức vị thủ lĩnh cũng chỉ vì không muốn chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Tuy rằng Bang Mãnh Hổ hiện giờ không hoàn toàn là người tốt tuân thủ pháp luật, nhưng trong những đám người xấu thì cũng được tính là kẻ có lòng tốt rồi.”
Lâm Uyên cười nói: “Quả đúng là cô, năm đó cũng thích đưa tay cứu giúp, thấy việc tốt đều hăng hái làm, bây giờ cũng thế”
Sở Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Anh biết tôi sao?”
Lâm Uyên chỉ vào bức ảnh của Sở Nguyệt và nói: “Lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng sau khi xem bức ảnh này thì tôi đã nhớ rồi. Khi đó tôi đang làm thêm việc trong kỳ nghỉ hè, ông chủ cắt xén tiền lương, còn muốn sai người đến đánh tôi, chính nữ anh hùng họ Sở đây đã ra tay dạy cho những kẻ đó một bài học, còn yêu cầu họ đền bù đủ số lương cho tôi.”
Sở Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Uyên một lúc rồi mới nói: “Anh chính là anh chàng đẹp trai kia sao? Chuyện đã xảy ra được năm sáu năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ vậy hả?”
Lâm Uyên nói thẳng: “Tất nhiên rồi. Anh hùng cứu người đẹp là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng vế ngược lại thì khá hiếm thấy, huống chỉ là một người đẹp ra tay mạnh mẽ như vậy?”