Sở Nguyệt là người học võ, hai mươi bốn tuổi đã đạt đến cấp hai, nên được coi là người tài.
Còn Lâm Uyên thì sao? Tuy rằng anh bằng tuổi cô ta, nhưng đã đến cấp tông sư, có thể nói là thực lực chênh lệch rất lớn!
Là một người học võ, Sở Nguyệt hiểu rất rõ tài năng của Lâm Uyên đáng sợ đến mức nào! Cho dù Đạt Ma trở lại hay Trương Tam Phong sống dậy thì cũng không hơn được là bao.
Hai mắt Sở Nguyệt long lanh như một người hâm mộ cuồng nhiệt đang nhìn thấy thần tượng mà mình ngưỡng mộ nhất, khiến Lâm Uyên hơi khó chịu.
Lâm Uyên vội chuyển chủ đề: “Cô là người tốt, vậy mà sao lại đồng ý tiếp nhận vị trí này vậy?”
Sở Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thủ lĩnh trước đây của Bang Mãnh Hổ chính là bố ruột tôi. Hai năm trước ông ấy đã bị bắn chết, lúc đó tôi chỉ có hai lựa chọn: Một là kế thừa Bang Mãnh Hổ, trở thành thủ lĩnh; hai là nhận lấy một ít tiền mặt và rời đi.”
“Cuối cùng cô lựa chọn kế thừa Bang Mãnh Hổ sao?”
Sở Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy. Ngoài việc học võ ra, tôi vẫn luôn nghiêm túc học tập, bố tôi cũng chưa bao giờ bắt tôi nhúng tay vào chuyện của Bang Mãnh Hổ. Ông ấy có thể giúp tôi tẩy trắng hoàn toàn lý lịch để sống một cuộc đời bình thường. Thế nhưng, trước khi bố tôi xảy ra tai nạn, đã có một chuyện khiến tôi thay đổi ý định, buộc phải đưa ra lựa chọn khác”
“Có chuyện gì thế?”
Sở Nguyệt mở điện thoại, tìm một bức ảnh và nói: “Đây là bạn cùng phòng của tôi. Chính là Bang Mãnh Hổ đã ép cô ấy nhảy lầu tự tử”
Lâm Uyên nhìn vào bức ảnh chụp chung, sắc mặt bỗng thay đổi. Trong bức ảnh, Sở Nguyệt để tóc ngắn, mặc áo phông trắng và quần ngắn, để lộ cặp đùi trắng như tuyết và đường cơ bụng đẹp đế, nét mặt xinh đẹp trong sáng, khí chất rất khác so với bây giờ.
Biểu cảm của Lâm Uyên thay đổi không phải vì bạn thân của Sở Nguyệt nhảy lầu, mà vì anh và cô ta đã từng tiếp xúc với nhau trước đói
Đó là vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai của Lâm Uyên. Khi ấy Lâm Uyên không về nhà, mà đã đi làm thêm trong hai tháng hè để kiếm một ít phí sinh hoạt, chia sẻ gánh nặng cho gia đình.