Lúc này trời cũng đã tối, Lâm Uyên đang ăn thịt nướng với hai người bạn ở một quán thịt nướng gần Đại học Giang Thành.
Lâm Uyên cũng tốt nghiệp Đại học Giang Thành, sau khi tốt nghiệp, gần một nửa số bạn học của anh đều ở lại Giang Thành, vậy nên tốt nghiệp xong họ vẫn còn giữ liên lạc.
Mà hai người bạn này của anh, một người tên Chu Bằng, hồi đại học, anh ta cả ngày chỉ ăn với ngủ, cứ đều đặn như thế vóc dáng Chu Bằng mập ra trông thấy, chiều cao và cân nặng đều là một trăm bảy mươi, cũng là người đang ăn uống hăng say nhất ngày hôm nay.
Người còn lại tên là Trần Cương, Trần Cương có nước da ngăm đen, thân hình cường tráng, anh ta cực kỳ thích tập thể dục, hiện đang làm huấn luyện viên thể hình với mức thu nhập khá ổn.
Chu Bằng là một gã mập mạp thích xem mấy chị gái xinh đẹp trên Douyin, tất nhiên, Douyin sẽ liên tục đẩy những video có liên quan đến cho anh ta.
Vì vậy, cách đây một khoảng thời gian, Chu Bằng đã xem được đoạn video Từ Dung Dung mặc áo vàng đi mua sắm với Tô Chính Sơn.
Vậy nên chỉ cần lướt Douyin bằng tài khoản của Chu Bằng, một trăm video thì hết chín mươi chín cái trong số đó là video những cô gái có dáng người nổi bật, thích ưỡn mông vặn vẹo…
Lúc này, Chu Bằng đang ăn xiên nướng thịt cừu, anh ta nói với Lâm Uyên: “Nhóc Lâm, cậu với Từ Dung Dung sao rồi?”
Lâm Uyên thẳng thừng nói: “Còn sao trăng gì nữa? Chia tay rồi.”
Trần Cương đột nhiên nói: “Phải rồi, nhóc Lâm, tôi thấy thể chất cậu có vẻ tốt. Nếu cậu luyện tập thêm một chút nữa thì có thể trở thành huấn luyện viên thể hình giống như tôi luôn đó!”
Có thể Lâm Uyên vốn dĩ hơi gầy, sau khi được kế thừa Đại Phẩm Tiên Quyết, thân thể anh trải qua sự thay da đổi thịt, nhờ vậy mà thể chất cũng được cải thiện lên rất nhiều, thân hình đạt tiêu chuẩn lúc mang quần áo thì hơi gầy nhưng cởi áo ra thì đều là cơ bắp rắn chắc. Đây cũng là điểm mà Trần Cương chú ý nhất.
Lâm Uyên từ chối: “Thôi bỏ đi, tôi không làm được công việc này đâu. Hơn nữa, tôi vẫn chưa làm xong thủ tục xin nghỉ việc, có lẽ ngày mai tôi phải đến công ty một chuyến.”
Trần Cương nhấp một ngụm bia, nói: “Nói chung, nếu cậu có ý định muốn làm thì cứ liên hệ tôi, tôi bảo đảm làm việc này thu nhập còn cao hơn việc nghiên cứu dược phẩm của cậu.”
Lúc trước Lâm Uyên từng làm nghiên cứu và phát triển dược phẩm trong một công ty dược phẩm, tuy nghe có vẻ sang trọng nhưng thực tế lương hàng tháng của anh chỉ hơn năm ngàn tệ.
Nếu so sánh, thu nhập của một huấn luyện viên thể hình như Trần Cương có thể lên tới hơn một trăm ngàn tệ trong vòng chưa đầy một tháng, đây đúng là một khoảng cách khá lớn trong thu nhập của cả hai.
Chu Bằng nói đùa: “Nhóc Trần, nếu không tôi cũng đi làm huấn luyện viên thể hình nhé?”
Trần Cương nghe vậy lập tức nói: “Cậu muốn làm huấn luyện viên sao? Thế thì toàn bộ phòng tập chắc chắn sẽ đóng cửa mất!”
Mấy người ăn uống cười đùa một lúc, thoắt cái đã gần mười giờ, Lâm Uyên móc hai tấm bùa hộ mệnh trong người ra, nói: “Đây là bùa hộ mệnh tôi xin trong chùa, hai cậu cầm lấy phòng thân đi!"
Hai người lần lượt cầm lấy chiếc bùa hộ mệnh mà anh đưa, Trần Cương nói: “Mặc dù tôi không tin vào mấy chuyện này, nhưng tôi vẫn sẽ nhận lòng tốt của cậu!”
Chu Bằng cười nói: “Bình an là tốt, bình an là phúc!”
Trần Cương và Chu Bằng đều là bạn cùng phòng thời đại học của Lâm Uyên, tốt nghiệp xong ba người bọn họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, nói thẳng ra là anh em tốt, vậy nên Lâm Uyên mới tặng miễn phí hai chiếc bùa hộ mệnh này cho hai người họ, miễn cho lần tụ họp sau, ba anh em sẽ không ai thiếu người nào.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh, đây là nơi trước đây anh từng làm việc, Lâm Uyên đã làm ở đây cũng gần hai năm, đáng tiếc cách đây một thời gian, anh với quản lý công ty xảy ra xung đột.
Tên quản lý đầu trọc liên tục trêu chọc thực tập sinh mới đến công ty, nhân viên kia cũng là sinh viên trường Đại học Giang Thành.
Không chỉ vậy, cô gái đó và Lâm Uyên còn học cùng một chuyên ngành, có cùng một thầy giáo hướng dẫn, nên anh đã chửi tên quản lý đó một trận ngay tại chỗ khiến gã ta bẽ mặt.
Sau vụ đó, gã ta cứ liên tục gây khó dễ Lâm Uyên, buộc anh phải chủ động từ chức.
Lâm Uyên cũng không phải loại ngu ngốc, chủ động từ chức với bị đuổi khỏi công ty là hai đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Vế trước không có tiền bồi thường, nhưng vế sau phải bồi thường cho Lâm Uyên hai tháng rưỡi tiền lương, khoảng chừng mười hai nghìn tệ.
Bởi thế cho nên, Lâm Uyên đấu trí đấu dũng với tên quản lý một thời gian, khi gã ta cảm thấy Lâm Uyên không bị dính bẫy thì chủ động sa thải anh.
Mấy ngày trước là cuối tuần nên anh không đến làm thủ tục từ chức, bây giờ anh mới có thời gian đến công ty.
Thật ra chuyện gửi đơn từ chức có làm hay không, đối với Lâm Uyên cũng không còn quan trọng nữa.
Được kế thừa Đại Phẩm Tiên Quyết, con đường Lâm Uyên đi trong tương lai sẽ hoàn toàn khác so với quá khứ.
Lâm Uyên tới đây chủ yếu có hai chuyện, thứ nhất là nhận được tiền bồi thường xứng đáng, thứ hai là dạy cho tên quản lý bộ phận đó một bài học!
Không lâu sau, Lâm Uyên đến văn phòng gặp cấp trên của mình, Mã Hải, giám đốc bộ phận công ty Hưng Thịnh.
Mã Hải khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người ngang ngửa Chu Bằng, đầu hói, tây trang ôm sát cơ thể trông vô cùng mập mạp.
Lâm Uyên ngồi xuống nói: “Tôi tới làm thủ tục từ chức.”
Mã Hải khinh thường liếc nhìn Lâm Uyên: “Ký tên vào chỗ này rồi nhanh chóng cút đi!”
Lâm Uyên nhận lấy tờ giấy từ tay Mã Hải rồi xem sơ qua, gương mặt anh trở nên khó coi: “Tiền bồi thường thôi việc của tôi đâu?"
Mã Hải đập bàn: “Cậu còn muốn tiền bồi thường thôi việc à? Trong thời gian đương nhiệm, trong mắt cậu làm gì có cấp trên, làm việc lười biếng, vi phạm nghiêm trọng nội quy công ty. Còn muốn tiền bồi thường thôi việc? Nằm mơ đi!”
Lâm Uyên nheo mắt hỏi: “Mã Hải, anh muốn chơi tôi đúng không?”
Mã Hải lạnh lùng nhìn Lâm Uyên: “Phải đấy, tôi chơi cậu thì sao, cậu có thể làm gì được tôi? Thằng nhóc thối dám đối đầu với ông, ông chơi chết mày!”
Lâm Uyên thở hắt ra, chuẩn bị cho Mã Hải trước mặt thấy một chút thủ đoạn của anh.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước vào văn phòng cùng một cô gái đáng yêu.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra khiến Mã Hải càng thêm tức giận, nhưng khi thấy rõ thân phận của đối phương thì sắc mặt Mã Hải đột nhiên thay đổi, đứng dậy với vẻ mặt cung kính: “Xin chào, sếp Dương! Ngọn gió nào đưa cô tới đây thế?"
Lâm Uyên biết người phụ nữ này, Dương Thuý Liên phó chủ tịch công ty, tuy tên nghe có vẻ quê mùa, nhưng cô ấy là một người có năng lực vượt trội và là một nữ cường nhân* được nhiều người biết đến.
*Nữ cường nhân: Đều là những người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, quyết liệt, biết nỗ lực để xây dựng sự nghiệp và truyền cảm hứng cho nhiều người.
Tuy nhiên, Dương Thuý Liên không để ý đến Mã Hải mà nhìn về phía Lâm Uyên, cười nói: “Quả nhiên nhìn rất tuấn tú lịch sự, mâu thuẫn giữa cậu và Mã Hải tôi cũng đã biết một ít.
Kể từ hôm nay Mã Hải sẽ cút khỏi công ty, còn cậu thì sao? Cậu có hứng thú với vị trí quản lý bộ phận không?”
Lâm Uyên hơi sửng sốt, sau đó nói: “Phó chủ tịch Dương, cảm ơn cô vì đã làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng tôi vẫn muốn từ chức.”