Cố Tử Hào không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Cố Linh Nhi nói: “Linh Nhi, bố sẽ đưa con đến bệnh viện trước, kiểm tra tổng thể một lượt!”
Cố Linh Nhi nói: “Bố, con thật sự không sao hết, đi bệnh viện làm gì chứ? Con còn muốn mời Lâm đại ca ăn tối nữa!”
Lâm Uyên nói: “Chuyện dùng bữa không cần vội, nghe lời bố cô đi, đến bệnh viện kiểm tra một chút mới có thể yên tâm!”
Cố Linh Nhi bĩu môi: “Được, em sẽ nghe lời Lâm đại ca.”
Cố Tử Hào lại nói với Lâm Uyên: “Vậy tôi đưa Linh Nhi đi kiểm tra trước, sau này cậu Lâm có việc gì cần cứ nói ra, đừng khách sáo với tôi!”
Sau đó Cố Tử Hào dẫn Cố Linh Nhi rời đi, về phần những thứ khác đều giao phó cho thuộc hạ giải quyết.
Một tiếng sau, Cố Linh Nhi được đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Cố Tử Hào vẻ mặt nghiêm nghị chờ ở bên ngoài.
Lúc này, một thuộc hạ đi tới trước mặt Cố Tử Hào: “Tổng giám đốc Cố, chuyện này có chút manh mối.”
Cố Tử Hào lạnh lùng nói: “Trước tiên nói cho tôi biết, chuyện này là do tên họ Lâm kia gây ra sao?”
Hôm nay xảy ra chuyện này, người Cố Tử Hào nghi ngờ đầu tiên chính là Lâm Uyên.
Cố Tử Hào là người giàu nhất Giang Thành, ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất là Cố Linh Nhi, con gái ông ta có rất nhiều người theo đuổi, những người muốn trở thành con rể của ông ta có thể nói xếp hàng dài từ Giang Thành đến kinh thành cũng không hết.
Bởi vì chỉ cần trở thành con rể của ông ta thì sau này sẽ có thể nắm giữ khối tài sản khổng lồ của nhà họ Cố!
Cho nên, việc Lâm Uyên bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân để chiếm được trái tim của con gái ông ta không phải là điều không thể.
Hơn nữa, qua cái cách con gái ông ta nhìn Lâm Uyên vừa rồi, những gì Lâm Uyên đã làm chắc chắn là cực kỳ thành công.
Chẳng qua, nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, vừa rồi Cố Tử Hào không có biểu hiện gì trước mặt Lâm Uyên, mọi chuyện đều phải điều tra mới có thể đưa ra kết luận.
Thuộc hạ nói: “Những kẻ bắt cóc đó thực sự là một nhóm người liều mạng, sáu người trong số bọn chúng đã thực hiện hơn mười vụ giết người, hoành hành vô cùng trắng trợn.”
Loại người như này rất khó kiểm soát, như vậy có thể loại trừ việc tự biên tự diễn tạo nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngoài ra, quê quán của Lâm Uyên thuộc huyện Vũ Linh, gia cảnh bình thường, các mối quan hệ xã hội cũng đơn giản. Tuần tự từng bước, tốt nghiệp cử nhân sau đó tìm được một công việc bình thường.
Sau khi đi làm được hai năm, vì mâu thuẫn với sếp mà bị sa thải cách đây không lâu, đây là một nhân viên văn phòng bình thường, không có khả năng lên kế hoạch cho loại chuyện này.”
Khi Cố Tử Hào nghe thấy điều này, ông ta lập tức cười cay đắng: “Chuyện này gay go rồi đây.”
Thuộc hạ sững sờ một lát: “Sao ạ?”
Cố Tử Hào nhìn thuộc hạ trước mặt nói: “Nếu chuyện này thật sự chỉ là một tai nạn, vậy chẳng phải cải thảo nhà chúng ta sắp bị đào lên rồi sao? Tôi còn có thể vui vẻ được ư?”
“Ý của ngài là xử cậu ta?”
Cố Tử Hào lập tức trừng mắt nhìn đối phương: “Cậu điên rồi sao! Con gái tôi đâu phải của mỗi mình tôi quản lý, mặc dù người bố già là tôi không đành lòng rời xa bình rượu mơ của nhà mình, nhưng cũng chỉ có thể chúc phúc cho nó, tôi là một doanh nhân nghiêm túc chứ không phải là ông trùm xã hội đen!”
Thuộc hạ xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi ngài, do tôi hiểu lầm.”
Cố Tử Hào nói tiếp: “Được rồi, nếu đây quả thực là một màn anh hùng cứu mỹ nhân, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi!
Dù sao Cố Tử Hào tôi cũng phải chọn con rể, tôi cũng không quan tâm đối phương có tiền hay không, dù sao nếu ở Giang Thành, thì chắc chắn không ai giàu bằng tôi! Chỉ cần Linh Nhi thích là được!”
Thuộc hạ lại nói: “Ông chủ, bạn gái cũ của Lâm Uyên này bị ông Tô của công ty bất động sản Chính Sơn cướp đi, nếu hai bên xảy ra mâu thuẫn, nhà họ Tô bên kia có thể sẽ không bỏ qua.”
Cố Tử Hào nheo mắt: “Sẽ không bỏ qua sao? Vậy thì cứ để bọn họ đến! Tôi muốn xem xem có người nào ở Giang Thành này có thể động vào con rể của Cố Tử Hào tôi!”
Tại nhà họ Tô, Tô Đính ngồi ở bàn làm việc, ngón giữa nhịp nhàng gõ lên bàn, ngân nga một bài hí khúc, Tô Chính Sơn ngồi đối diện Tô Đính.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước vào phòng, nói: “Đây là ảnh chụp tại hiện trường.”
Tô Đính và Tô Chính Sơn đều nhìn qua, bức ảnh là hiện trường vụ tai nạn xe hơi của Tô Chỉ Tình, xe của Tô Chỉ Tình văng ra khỏi mặt đường và đâm vào một cái cây lớn.
Phần đầu xe bị móp méo hoàn toàn, không chỉ vậy, do bình xăng bị đập vỡ cộng với hơi nóng, toàn bộ chiếc xe thể thao của Tô Chỉ Tình đã bị đốt cháy, trong bức ảnh, chiếc Ferrari đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại bộ khung đen kịt.
Thấy vậy, Tô Đính nói: “Cái này bớt phiền phức rồi, chiếc xe đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thi thể gần như cũng thành tro, như vậy sẽ không để lại chứng cứ.”
Ánh mắt Tô Chính Sơn hiện lên một tia đau lòng: “Dù sao đây cũng là con gái ruột của con!”
Tô Đính ngắt lời: “Được rồi! Con gái làm sao quan trọng bằng con trai? Bây giờ Tô Chỉ Tình đã biến thành tro bụi, để Tô Vĩ về nhà một chuyến nhận tổ quy tông đi, sau đó công bố thân phận của nó ra ngoài! Tránh cho đứa trẻ này oán hận con cả đời!”
Tô Chính Sơn trực tiếp nói: “Chuyện này con đã lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi, trước tiên để Tô Vĩ nhận tổ quy tông, sau đó công bố thân phận của Tô Vĩ trước mặt khách mời trong hôn lễ của con và Dung Dung.”
Tô Đính có chút khó hiểu nhìn Tô Chính Sơn: “Từ Dung Dung kia cứ như vậy làm cho con rung động? Chơi đùa vui vẻ là được rồi, tại sao cứ phải cưới về nhà?”
Tô Chính Sơn giải thích: “Bố, chuyện này con tự có cân nhắc riêng của mình.”
Tô Chính Sơn cũng không còn trẻ, có một con gái ruột và một đứa con ngoài giá thú.
Bởi vì cái chết của người vợ đầu tiên, con gái ruột của ông ta không thân thiết với ông ta chút nào, còn đứa con ngoài giá thú thì sao? Bởi vì thân phận của cậu ta chưa được công nhận, mặc dù có dòng máu của Tô Chính Sơn, nhưng không cùng một lòng với ông ta.
Sau khi Từ Dung Dung chủ động dụ dỗ, Tô Chính Sơn đã đi tìm bác sĩ để tìm hiểu.
Ở độ tuổi của ông ta, chỉ cần duy trì tốt vẫn có khả năng sinh con, nhưng điều kiện tiên quyết là người phụ nữ phải ở độ tuổi đôi mươi, khả năng sinh sản đang ở đỉnh cao, như vậy tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Ngoài ra, kỹ năng diễn xuất trước mặt Tô Chính Sơn của Từ Dung Dung cũng rất tốt, cô ả cải trang thành hoa sen trắng, kỹ năng diễn xuất trên giường cũng tốt, điều này rất thỏa mãn sự tự tin của Tô Chính Sơn.
Cho nên ông ta quyết định lấy Từ Dung Dung về nhà, muốn Từ Dung Dung sinh thêm cho ông ta vài đứa con, sau này khi về già cũng có nơi nương tựa.
Tô Đính nhìn Tô Chính Sơn nói: “Bố nghĩ người phụ nữ này chỉ là loại người gian xảo khôn lỏi mà thôi, con đừng có mà phạm phải sai lầm!”
Tô Chính Sơn không trả lời lại ông ta, chỉ nói: “Chuyện này con tự biết chừng mực, để con chia sẻ tin vui này với Tô Vĩ trước.”
Tô Chính Sơn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Vĩ.
Sau hơn mười giây, điện thoại được kết nối, một giọng nói có phần thờ ơ vang lên: “Ông tìm tôi làm gì?”
Tô Chính Sơn lập tức nói: “Tô Vĩ, mấy năm nay vất vả cho con rồi, bố thật có lỗi với con!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!