Tháng tám giữa hè ở thành Bắc rất nóng bức và khó chịu.
Cam Điềm đem theo bữa sáng vào phút cuối cùng thuận lợi đến kịp chiến trường, thành công quẹt thẻ chấm công.
Nói chung… công chuyên cần tháng này đã bị cô ôm trọn.
Đi vào phòng trà bánh rót cho mình cốc nước đá, sau đó ngồi vào vị trí làm việc, bật máy tính lên, thanh thản nhàn nhã ăn bánh sừng kẹp thịt bò sốt tiêu.
Ngũ Phúc liếc qua thấy trên bàn cô vẫn bày biện bữa sáng, khinh bỉ nói, “Tôi nói này Nhị Điềm, bạn thật sự có thể nhét thêm, ăn xong bánh sừng còn ăn hai cái bánh vòng. Chả trách tập thể dục cùng Lưu Canh Hoành hơn ba tháng không có thay đổi, cái dạng này mà thay đổi được mới là lạ đó.”
“Ai nói không, ngực không phải lớn hơn à.” Tứ Hỉ đúng lúc chen miệng vào, thuận tiện lấy luôn miếng bánh vòng trên bàn.
Cam Điềm trơ mặt nhìn miếng bánh ngọt rơi vào miệng sói, còn chưa kịp thét lên đã nghe thấy một tiếng thét sắc nhọn xé tan phòng marketing.
Ba con nhỏ cấp tốc xúm lại chỗ kẻ đầu têu là Đại Diễm, tiếp theo là hai tiếng thét phá tầng vang lên.
“Tôi, tôi, tôi… trời, trời, trời…” đầu lưỡi của Đại Diễm lại bắt đầu xoắn chặt.
Ngũ Phúc ném cho cô ấy một cái nhìn khinh bỉ cùng bất lực, dùng tốc độ ánh sáng nói thay cô ấy.
“Ôi trời ơi, Nhị Điềm, đây có phải người bạn trai cũ cặn bạ đẹp trai đến mức bỏ đi của cậu không, ôi trời ơi, ôi trời ơi, hoá ra không chỉ có túi da tốt, thế mà còn là ông trùm công nghệ!”
Dứt lời, Đại Diễm lập tức quăng lại ánh mắt “Vẫn chỉ bạn hiểu mình” biểu lộ sự tán thưởng.
Cam Điềm khiếp sợ nhìn vào máy tính, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai ngời ngời chiếm nửa khung hình, bên cạnh là hàng chữ giới thiệu nhỏ dài cùng tiêu đề sáng to rõ ràng.
Lại đọc dòng chữ nhỏ giới thiệu vắn tắt, Cam Điềm giật mình, hoá ra Giang Dĩ Hằng là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.
Cô trước kia thỉnh thoảng cũng nghe đồng nghiệp nhắc đến cái tên này, vẫn chỉ nghĩ là trùng họ trùng tên, có lẽ do trong tiềm thức muốn lờ cái tên này đi, không muốn dây dưa nửa phần với anh ta.
Cô chưa hề nghĩ ông trùm mà mọi người nhắc đến là bạn trai cũ của cô.
Bà hoàng đến trễ Tam Nhạc đeo một chiếc túi xách Camellia, lợn chết không sợ nước sôi ung dung chậm rãi đi đến.
Khác biệt với vẻ ngoài bình tĩnh, thanh âm của cô lại như biển gầm, cực kỳ sôi nổi.
“Nhị Điềm! Bộ phần hành chính còn treo ảnh chồng bạn trước cửa chính để tuyên truyền đó, gương mặt kia tôi nhìn cái là nhận ra luôn! Mẹ nó, quá tuyệt vời, ảnh chụp lớn như vậy mà ngũ quan vẫn tuyệt đẹp luôn! Đáng tiếc, anh ta hẳn nên xuất ngoại đóng phim mới phải !!!”
Nghe vậy, Cam Điềm ngồi trước máy tính ngẩng đầu, nét mặt ngơ ngác.
Bàn phìm tành tạch vang lên một tràng, mấy con nhỏ lại nhao nhao kêu thảm, “A, không còn slot, tao còn muốn tiếp xúc gần với đại soái ca, không, là muốn giao lưu với ông trùm công nghệ mà!”
“Mơ tưởng, tôi vừa đi thang máy đến, đám người bộ phận nghiên cứu sắp điên rồi. Nói là đặt lịch biết bao nhiêu lần đều bị từ chối, không biết lần này sao lại đồng ý. Dạo gần đây thành Bắc chúng ta tình hình dịch bệnh nghiêm trọng, ông trùm biết rõ núi có hổ mà lại muốn lên núi nha.”
Cam Điềm cắn môi, bất kể thế nào công ty của cô cũng là công ty nước ngoài có lịch sử trăm năm, thông báo tuyển dụng treo ở cửa ghi rõ, bộ phận nghiên cứu quan trọng đều chỉ tuyển những nhân viên từ các trường 211 và 985, tuyển bình thường cũng phải là nhân viên kỹ thuật cốt cán ít nhất có năm năm kinh nghiệm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!