Đầu dây bên kia là tiếng khóc lóc lo lắng của bác gái uỷ viên quản lý khu chung cư.
Giang Dĩ Hằng không nói hai lời, lập tức đeo khẩu trang đi ra cửa, vừa đổi giày vừa chăm chú nhìn Cam Điềm.
Thấy cô vẫn cúi gục đầu, tay cầm chiếc bánh mì không ăn không cắn, hai gò má lộ vẻ vô cùng đáng thương.
“Đêm về lại nói chuyện với em. Trong nồi gang trên bếp là canh gà hầm nấm hương, giữa trưa có thể dùng để nấu mì ăn. Rau củ trong rổ anh đã rửa sạch sẽ, muốn nấu thì nhớ bỏ gốc và cuộng đi rồi thả chung vào.”
Người đàn ông thay xong giày đứng ở cổng, ánh mắt vẫn cố định trên mặt cô, “Chớ có ăn mì tôm hoặc món cay nóng. Dạ dày em không thể ăn những quá cay.”
Nói xong, cửa phòng “kẽo kẹt” đóng lại, chiếc bánh sandwich trên tay Cam Điềm rơi bẹp xuống đĩa.
Cô vùi mặt vào khuỷu tay mà khóc thét.
Đây rốt cuộc là kịch bản quỷ dị gì vậy, sao không giống như cô tính toán một chút nào?
Đúng lúc này, Thiến Thiến gọi video call tới.
Cô ấy thấy Cam Điềm như người mất hồn mất vía thì vội hỏi:” Làm sao? Đói ngốc à? Đói đến choáng váng thì xuống khu trung cư vặt lá cây gặm tạm đi, cũng không thể ngồi im chờ chết được. Đừng làm bộ ngực lớn teo đi vì đói nhớ.”
Mặc dù đang điên cuồng chạy trên máy tập toát cả mồ hôi, cô ấy vẫn không quên treo ghẹo Cam Điềm.
“Thạch Thiến Thiến, tao lại bị cắm! Giang Dĩ Hằng cái tên khốn nạn.”
Cam Điềm đem những sự việc phát sinh trong mấy ngày nay một mạch nói cho Thạch Thiến, đương nhiên còn che giấu những đoạn đầy xấu hổ.
“Đêm về hắn ta còn muốn nói chuyện với tao.” Cam Điềm cắn môi, bàn tay co rúm thành một khối, “Hắn ta không phải muốn bám theo tao chứ? Tao tuyệt đối không đồng ý đâu!”
Thạch Thiến từ máy chạy bộ bước xuống, tay cầm bình nước, bật nắp tu ừng ực, đồng thời liếc qua, thấy Cam Điềm trong điện thoại đang mở to mắt trừng mình.
Cô lập tức lên tiếng giải thích cho bản thân, “Nhìn cái gì, đây là hàng tồn trong nhà, cũng không có người tình nguyện vận chuyển nước qua cho tao đâu.”
Cam Điềm “Ớ ” một tiếng, lại quấn lấy hỏi, “Thạch Thiến Thiến, tao nên làm gì đây?”
“Mày ấy, năm đó chính mày làm quá lên.”
Thạch Thiến với chiếc khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói, “Nếu Giang Dĩ Hằng đã có ý muốn hoà hợp lại với mày, thì mày cứ thuận theo mà tiếp nhận thôi chứ sao. Nhiều năm như vậy anh ta không tìm bạn gái, trong lòng không phải nhớ thương mày, thì là cái gì?”
“Sao lại là nhớ thương tao !” Cam Điềm tức giận phản bác, “Hắn rõ ràng là vì nghèo rớt mùng tơi nên không tìm được bạn gái, chỉ có thể ở vậy. Hiện tại muốn thoát kiếp độc thân liền muốn đổ tai hoạ lên đầu tao.”
“Nghèo rớt mùng tơi?”
Thạch Thiến xém chút nữa phun ngụm nước vào màn hình, “Từ lúc nào mà nhà phát triển Aurora bị coi như kẻ khốn khổ vậy? Cam Điềm, định nghĩa nghèo của mày cao thế! Giang Dĩ Hằng mà tính nghèo rớt vậy mày thật sự chỉ có thể ra ngoài vặt lá cây mà sống qua ngày thôi.”
Nhà phát triển Aurora…
Cam Điềm không quá lạ lẫm với app Aurora, các chương trình tạp kỹ bình thường hay đưa nó vào quảng cáo, ở công ty cô cũng có rất nhiều người trẻ tuổi dùng, bất quá cô ngược lại không hứng thú download về.
Dù sao Cam Điềm cũng là một người quảng giao, có hàng tỷ điểm tốt còn cần phải dựa vào app vớ vẩn để kết bạn với người khác phái sao?