Hiểu lầm
Bàn nhỏ đặt một chiếc đài radio phát chương trình ngâm thơ, bạn nhỏ nào đó đang niệm bài <> của Nhạc Phi, giọng đọc oang oang chỉ thiếu điều chưa đưa cho cậu ta thêm cái thanh la đệm nhịp.
“Cam Điềm, cháu định lúc nào thì sinh con? Tầng trên tầng dưới hàng xóm láng giềng, nhân lúc bà còn khỏe mạnh cũng có thể giúp đỡ các cháu trông em bé.”
Bà Vương tay cầm chiếc quạt hương bồ, tiếp tục nói, “Đợt trước có người môi giới bảo chúng ta rằng, có tập đoàn định xây dựng trường học ở khu này, qua hai ba năm nữa chỗ này sẽ thành khu dạy học, đến lúc đó việc giáo dục cho con trẻ không còn phải lo lắng nữa.”
Cam Điềm đang bóc sợi gân trắng quanh quả quýt, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp: “Bà ơi, cháu không sinh đâu, sinh con đau lắm.”
“Ồ, sợ đau à.” Bà Vương như được khai sáng đầu óc, cũng không nhiều lời.
Cam Điềm tống miếng quýt lóng lánh vào miệng, khắp đầu lưỡi thấm đẫm vị chua ngọt, ngon thật đó.
Haiz, lâu lắm rồi cô mới được ăn hoa quả.
Cô ăn quýt xong ngước mắt qua thấy bà Vương đang nhìn trộm mình, hình như có điều gì quan trọng định nói với cô nhưng vẫn lưỡng lự chưa biết hỏi thế nào.
Bà Vương do dự nửa ngày lại nhớ tới động tĩnh lớn ở trên tầng đêm hôm qua, đành phải kiên trì căn dặn:
“Điềm Điềm à, nếu cháu với Giang Dĩ Hằng chưa có ý định sinh con thì nhớ phải dùng biện pháp an toàn đấy. Không biết đợt phong tỏa này còn bị nhốt bao lâu nữa. Bà xem thời sự thấy nhiều đôi vợ chồng trẻ không thể đi viện nạo thai, thai càng lớn lại không dễ phá. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cháu đó.”
Cam Điềm liếm môi, nghiêng mặt qua, nghiêm túc giải thích, “Bà Vương, cháu và Giang Dĩ Hằng chia tay lâu rồi. Hiện tại không có quan hệ gì cả, chỉ là do tình hình dịch bệnh nên bị buộc cách ly, cháu đành phải ở nhờ nhà anh ta thôi.”
“Ớ, cùng bất đắc dĩ thì sao.” Bà Vương nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Rồi xong.
Cam Điềm nghĩ chắc trong mắt bà Vương bây giờ cô chính là cái loại suốt ngày nhão nhoét bám dính lấy người yêu cũ hay là loại khóc lóc sướt mướt ngu ngốc.
Cúi đầu tiếp tục ăn quýt rồi nhổ hạt ra, cô yên lặng không nói gì thêm.
“Điềm Điềm, cháu đừng trách bà già này nhiều chuyện. Dĩ Hằng là đứa trẻ tốt, bà ở đây lâu như vậy còn chưa thấy nó dẫn cô gái nào về nhà. Lại nói nếu không nhờ ứng dụng cấp phát thuốc của nó thì rất nhiều ông bà già trong khu này đều phải ngừng thuốc rồi. Tin bà đi, một người tốt bụng với người già như vậy, chắc chắn là một người đàn ông tốt. Cháu đi theo nó sẽ không khổ đâu, tháng ngày về sau khẳng định sẽ trôi qua mỹ mãn.”
Cam Điềm sững sờ, hóa ra Giang Dĩ Hằng ôm máy tính mỗi ngày rồi cật lực giày vò đến nửa đêm là để nghiên cứu ứng dụng cấp phát thuốc cho khu chưng cư à.
Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh anh ta là người tốt nha, tội phạm biến thái giết người hàng loạt ở nước ngoài còn đặc biệt thích đi cô nhi viện làm tình nguyện đó.
Cam Điềm nghĩ ngợi, định bụng nói rõ với bà Vương, “Bà Vương, chuyện của chúng cháu bà không hiểu được đâu. Giang Dĩ Hằng thường xuyên bắt nạt cháu, thật ra cháu sống uất ức lắm.”
Tục ngữ nói, biết người biết mặt khó biết lòng mà.
Thế nhưng bụng dạ hiểm ác, miếng gan lá lách đen sì của Giang Dĩ Hằng thì cô là người rõ ràng hơn ai hết.
Chạng vạng tối, Cam Điềm đang ngồi ở ghế sô pha chơi Happy Anipop, đột nhiên điện thoại dưới gối rung lên không ngớt.
Vị khách hàng đại gia cô phải gặp khi đến thành phố K tự dưng chủ động gọi điện thoại cho cô.