Edit + beta: Bella
.......................................
Lời nói của nam nhân, tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống từ đầu đến chân, toàn thân Dư Giản đều phát cứng, trong con ngươi tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin.
Cậu không biết Hàn Kham là lấy loại nào tâm tư nào muốn giam cầm cậu, cậu tự nhận là khoảng thời gian này, chưa hề đối với nam nhân có cái gì quá đáng.
Nam nhân cười lạnh. " Sầm Tô, nếu như cậu đủ thông minh, vừa rồi chính xác là không nên khiến tôi tức giận! "
……
Nhưng lời mà cậu đã nói, cũng chẳng có gì là sai.
Dư Giản giãy động, sau đó hung ác gõ vài cái lên cửa, bên trong miệng gọi tên của Hàn Dư.
Tại căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cậu chỉ hy vọng Hàn Dư có thể tới giúp cậu một chút, mỗi lần bước vào nơi này, toàn thân cậu đều phát lạnh, tựa như ác mộng, cậu vẫn luôn nhớ đến một khắc cuối cùng kia, Hàn Kham bây giờ lại nói muốn cậu, không lẽ là hắn cho rằng chỉ cần đem cậu nhốt ở trong phòng, liền có thể để quá khứ trở lại.?
" Hàn Dư! Mau cứu thầy!!!……" Mới hoán hai tiếng, nam nhân liền trầm mặt dùng tay bưng kín miệng của cậu.
" Một đứa bé thì có thể giúp được cậu cái gì? Si tâm vọng tưởng. " Hàn Kham trực tiếp đánh vỡ lối thoát duy nhất của cậu, lại nói. " Ngoan ngoãn một chút, đối với cậu và tôi đều sẽ tốt, tôi có thể cho cậu kinh tế sung túc, có thể cho cậu công việc mà cậu muốn làm! "
Bây giờ Dư Giản cái gì cũng không nghĩ được, chỉ muốn cách Hàn Kham xa một chút.
Nhưng không ngờ tạo hóa trêu ngươi, Hàn Dư lại nhập học tại chính ngôi trường mà cậu dạy, khi đó cậu vì cảm thấy còn có may mắn mà nghĩ, ngoại hình hiện giờ của cậu đã khác, Hàn Kham chắc là sẽ không nhận ra được cậu, nhưng thời gian duy trì cảnh tượng này còn chưa kéo dài tới nửa năm, số lần Hàn Kham gặp qua cậu cũng chỉ vỏn vẹn có vài lần, kết quả là thành như bây giờ, không thể nghi ngờ gì nữa, chuyện này chính xác khiến cho Dư Giản cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.
Chuyện ở khách sạn kia hoàn toàn là ngoài ý muốn, khi đó cậu bị Phương Minh bỏ thuốc, hiện tại cậu hối hận cực kỳ, nếu như ngày đó cậu không đi gặp Phương Minh thì tốt rồi, chờ sau khi qua ngày giỗ của mẫu thân, cậu liền có thể trực tiếp rời khỏi L Thị.
Hàn Dư nghe được động tĩnh, ở ngoài cửa gõ thêm hai lần, nói. " Con vừa nghe thấy tiếng của lão sư! "
" Con nghe nhầm rồi! " Hàn Kham nói.
" Ba ba gạt con, lão sư còn chưa đi có phải không?? "
Hàn Dư đâu phải là một đứa không biết gì, làm sao dễ như vậy có thể lừa được, những người trước đó có ý đồ muốn tiếp cận Hàn Kham đều thông qua Hàn Dư trước, nhưng Hàn Dư đều chưa từng để ý tới, cho đến khi Sầm Tô xuất hiện, Hàn Dư mới biểu lộ ra tập tính trẻ con nhiều một chút.
Dư Giản kỳ thật là cũng không muốn đem Hàn Dư lôi kéo đến, nhưng cậu của bây giờ chính là lực bất tòng tâm.
Lời nói vừa rồi của Hàn Kham, cậu biết không phải là dùng để hù dọa cậu.
Hàn Kham dùng cà vạt trói lại Dư Giản, đem người giấu đến bên trong tủ quần áo, sau đó mở cửa để Hàn Dư vào nhìn, nhìn kỹ một lượt trong phòng nhưng sự thật là không có người, lúc này Hàn Dư mới bán tín bán nghi rời đi.
Hốc mắt Dư Giản hơi đỏ lên, khuôn mặt nam nhân anh tuấn trước mắt giống như là mang theo chút hận ý.
Căn phòng này Dư Giản đã từng ở qua, Hàn Kham tự nhiên cũng sẽ không để người khác ở nơi này, đương nhiên, cũng miễn cho Hàn Dư lại gây sự nữa, hắn ở bên ngoài tìm một chỗ ở, đem Sầm Tô nhốt ở bên trong.
Sầm Tô xuất hiện, phảng phất như là một vị thuốc cứu chữa hắn, hắn luôn luôn có thể ở trên người đối phương nhìn thấy bóng dáng của Dư Giản, ngẫu nhiên chỉ với một ánh mắt, hắn liền cảm thấy mình như là đang nhìn thấy Dư Giản, cử chỉ gần như phát rồ.
Dư Giản, cái tên này đã thành công chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.
Vô số lần hắn đều đang nghĩ, nếu là lúc trước hắn không khiến cho Dư Giản mang thai, Dư Giản hiện tại có phải là còn đang sống tốt êm đẹp không?.
Có rất nhiều người bởi vì thân phận và địa vị của hắn mà luôn tìm cách đi làm hắn vui, cũng sẽ có người hướng hắn lấy lòng, muốn cùng hắn kết giao, nhưng có thể thành công trên thực tế cũng không nhiều, sẽ không có ai còn giống như đồ ngốc, bất kể là không quan tâm cùng luôn trách cứ, còn ngốc hướng hắn nói xin lỗi.
Lại càng không có ai, tại đêm cuối cùng của năm, ngồi đợi trước cửa nhà hắn chỉ để đưa cho hắn một phần bánh sủi cảo.
Có thể là hắn sẽ tìm được người phù hợp với mình, hoặc là nhận được lễ vật quý hơn, nhưng thứ làm hắn hoài niệm cũng không phải là những thứ này.
Mỗi ngày sau khi tan sở, Hàn Kham cũng sẽ không quên phải lái xe qua tìm thanh niên tên gọi Sầm Tô kia.
Có đôi khi là đau đến khó chịu, khóe mắt Sầm Tô sẽ chảy ra nước mắt, thời điểm nhỏ giọng khóc nức nở cực kỳ giống với bộ dáng ẩn nhẫn khi đó của Dư Giản, chỉ là Dư Giản sẽ luôn im lặng, còn Sầm Tô sẽ luôn muốn đem hắn đẩy ra.
Hàn Kham hôn xuống khóe mắt của thanh niên, thanh niên liền đem mặt nghiêng đi một chút, gương mặt chẳng biết từ lúc nào đã rơi vào bên trong giường lớn mềm mại, khiến đối phương không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Hàn Kham ghé vào tai thanh niên khẽ gọi, Dư Giản. "
Phảng phất như người bị hắn ôm vào trong ngực này, chân thực chính là Dư Giản.
Nghe thấy cái tên này, ngón tay Dư Giản siết chặt lấy tấm chăn trước người, nghĩ muốn từ trong ngực của nam nhân thoát ra.
Mày kiếm nam nhân nhíu chặt, bàn tay giữ chặt eo của cậu. " Đừng lộn xộn. "
Nhưng là Dư Giản không có nghe thấy.
Thời điểm đang nồng cháy lại bị người rội cho một gáo nước lạnh, tin chắc là sẽ không có nam nhân nào là không cảm thấy không phật lòng, Hàn Kham đem người lật lại, nhìn thấy là thanh niên lệ rơi đến lợi hại.
Trên mặt thanh niên hiện lên một điểm cười, lại làm cho người ta cảm giác giống như là đang khóc.
" …… Hàn Kham…… Anh thật sự là không cần lại như thế giả mù sa mưa. "