Cơ bản là phản ứng theo bản năng, sắc mặt trắng bệch, trái tim đập loạn như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Dạng tình huống này, chạy cũng chạy không thoát, huống chi Hàn Kham còn mang theo mấy người thuộc hạ sau lưng, rất sớm trước kia Dư Giản liền biết với thể lực của mình là không cách nào địch lại Hàn Kham, lần trước trong nhà hàng cậu đã thể nghiệm qua một lần.
Nam nhân sắc mặt nghiêm nghị, khuôn mặt âm lãnh đến cực điểm hỏi.
" Cậu ở đây làm cái gì? "
Cậu nhẫn lại sự run rẩy, nói. "……Một người bạn trước kia của tôi đã nói với tôi, hy vọng vào ngày này hàng năm tôi có thể đến đây thăm mẹ của cậu ấy. "
" Một người bạn của cậu? "
Quan hệ xã giao của Dư Giản không có người nào so với hắn rõ ràng hơn, quen biết Lục Việt là chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ như vậy Dư Giản hoàn toàn không có lấy bất kỳ một người bạn nào.
" Đúng vậy…… Thời điểm còn đang nằm viện chúng tôi liền quen biết, cả hai trò chuyện cũng không tệ, chỉ là sau khi tôi xuất viện vẫn chưa từng gặp lại cậu ấy..... Anh.... Anh chẳng lẽ, cũng biết cậu ấy sao? "
Đoạn thời gian Dư Giản mang thai kia, Hàn Kham xác thực là không để ý kỹ đến Dư Giản, về sau toàn bộ hành trình Dư Giản nằm viện cũng chỉ có Lục Việt luôn túc trực ở đó, về phần ở trong bệnh viện quen biết người nào, hắn xác thực không có nhiều tâm tư đi quản.
Dù sao thì sau khi Dư Giản xuất viện về sau, hắn liền trực tiếp đem Dư Giản mang về nhà.
Nhưng kỹ thuật diễn xuất của Dư Giản thật sự là quá vụng về, một bộ dáng bất an bứt rứt không khỏi khiến cho Hàn Kham sinh lòng nghi ngờ, lửa giận bị khơi lên, ngón tay với khớp xương rõ ràng đem mặt của cậu nâng lên, giống như là không cho cậu có cơ hội chạy thoát.
"Trước…… Tiên sinh, anh…… " Trong miệng cơ hồ đều là lời nói không hoàn chỉnh.
Ánh mắt nam nhân tựa như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm cậu, giống như là muốn xuyên qua thân thể nhìn thấy linh hồn của cậu, toàn thân Dư Giản đều đang phát run.
Qua hai giây, nam nhân đối với cậu nói. " Cậu nếu là dám nói lung tung, chắc hẳn phải biết hậu quả là gì. "
Vốn cho là mình có thể thuận lợi sống sót qua một tháng này, nhưng không nghĩ còn chưa đến một tuần lễ, đã bị Hàn Kham phát hiện cậu đến mộ viên thăm mẫu thân, Dư Giản khẩn trương nắm chặt lấy tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, không chỉ là như thế, toàn thân cậu cũng đều đổ ra thật nhiều mồ hôi lạnh, đối với Hàn Kham cậu vẫn luôn e ngại, hắn dường như là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu.
" Tôi…… Không có nói lung tung. "
Đoạn trống thời gian kia, Hàn Kham hẳn là cũng không biết đi.
Bây giờ, cậu đơn giản chỉ là một món đồ chơi mới của Hàn Kham, nghĩ nghĩ chắc cũng không có ai sẽ nguyện ý hao tốn tâm tư của mình lên món đồ chơi.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp trình độ để ý của Hàn Kham đối với Dư Giản.
Nam nhân đúng là đã cố ý đi đến bệnh viện xem ghi chép bệnh án của Sầm Tô, đoạn thời gian Dư Giản nằm viện kia, Sầm Tô còn chưa có cùng Phương Minh chia tay, mỗi ngày đều chỉ có công việc trên một đường thẳng, nếu như ngã bệnh sẽ bỏ chút tiền đến bệnh viện khám, nhưng tuyệt đối không có việc bỏ tiền ra để nằm viện.
Hôm nay, chính là thứ bảy.
Hàn Dư không phải đến trường, liền một lòng một dạ muốn để Dư Giản bồi mình chơi, cậu nhóc thích xem phim hoạt hình, đồng dạng như những đứa nhỏ cùng lứa, thích siêu nhân cùng đồ chơi xe hơi nhỏ, Dư Giản khi còn bé chưa từng tiếp xúc qua những thứ đồ chơi như này, cùng Hàn Dư chơi đến vui vẻ.
Hàn Dư đột nhiên ôm lấy cậu, hỏi.
" Lão sư…… Người sẽ ở lại luôn phải không? "
Dư Giản ngẩn người, sau đó tỏ vẻ trấn định, nói.
" Có hợp sẽ có tan, đến lúc đó sẽ có người khác chơi với con. "
Cậu đã sớm nói, sẽ không lợi dụng bảo bảo để tìm kế mưu sinh.
Có lẽ là qua thêm mấy năm nữa, Hàn Kham sẽ đem Sầm Lễ quên sạch sẽ, sẽ tìm cho Hàn Dư một người mẹ, khi đó Hàn Dư sẽ có mẹ bồi bạn.
Hàn Dư xác thực là rất thông minh, không giống như cậu EQ lẫn IQ đều thấp, nghe cậu nói, nụ cười trên mặt Hàn Dư liền không còn, hừ lạnh nói.
" Con mới không cần người khác chơi với con, lão sư không nguyện ý cũng coi như là xong. "
Miệng bên trong hừ hừ hai tiếng liền buông lỏng tay, quay lưng lại tựa như rất là tức giận, đợi mấy giây qua lại không thấy Dư Giản dỗ mình, mất hứng nói.
"…… Dù sao thì, cũng không có ai thích mình, cũng không có ai chịu chơi với mình. "
…… Dư Giản vẫn là tâm không đành lòng, dỗ dành nói.
" Không phải là thầy vẫn còn ở đây sao? "
"Hừ. " Hàn Dư cố ý không để ý đến.
Dư Giản cũng không biết phải làm sao với Hàn Dư, phương diện này cậu xác thực là không đáp ứng được Hàn Dư.
Hàn Dư lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy Dư Giản thế mà lại đang thu dọn đồ chơi dưới sàn, giống như là thật sự không có ý định muốn cùng nhóc chơi, Hàn Dư sốt ruột, vội nói.
" Lão sư …… Không cho phép lão sư đi. "
Tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến cho người ta cảm thấy khí lực không hề tầm thường.
Dư Giản khi đó còn rất lo lắng, liệu bảo bảo sinh ra có thể hay không sẽ không đủ thông minh, hiện tại xem ra là cậu đã quá lo lắng.
Có người đi tới, Dư Giản vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hàn Kham cầm trong tay một chồng tư liệu, mặt lạnh vứt xuống trước mặt cậu.
Thân thể Dư Giản cứng đờ.
Hàn Kham đối với người hầu bên cạnh, nói.
" Trương thẩm, thẩm mang Hàn Dư ra bên ngoài chơi đi. "
Hàn Dư không quá nguyện ý, nhưng tiểu hài tử bốn năm tuổi làm sao chống lại được lời của bề trên.
Hàn Dư nói.
" Ba ba đừng có mà khi dễ lão sư! "
Hàn Kham nhìn Hàn Dư một cái, nói.
" Ba ba chỉ là tìm Sầm lão sư có chút việc mà thôi. "
Cụ thể là chuyện gì, Hàn Kham cũng không nói.
Trương thẩm đem Hàn Dư mang đi, trong phòng hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Hàn Kham nói. " Cậu cho rằng đem Hàn Dư dỗ đến bên mình, là có thể trực tiếp đạt được thứ gì?"
" Tôi không có.... " Thanh âm Dư Giản rất nhẹ.
" Năm năm trước trong bệnh viện cũng không có ghi chép nào liên quan đến cậu, theo như tôi được biết, cậu ngay cả thuốc men cũng đều không nỡ bỏ tiền mua, vậy như thế nào lại ở bệnh viện quen biết được Dư Giản? "
……
Thân thể không ngừng lui về sau, cho đến khi bị nam nhân chống đỡ tại mép bàn, rốt cuộc nửa bước cũng không lui được.
Nam nhân trầm giọng hỏi.
" Cậu rốt cuộc là ai? "