Edit + beta: Bella
.............................................
Nếu như có thể, đời này Dư Giản đều không nghĩ lại muốn cùng Hàn Kham có bất kỳ liên quan nào.
Sớm tại bốn năm trước, tình cảm của cậu đã bị nam nhân làm cho hao mòn sạch sẽ, hiện tại cậu làm sao còn có thể còn tận lực tìm cách tiếp cận hắn.
Dư Giản bối rối giải thích. "…… Tôi không có. "
Nhưng tay đã bị trói lại, cậu làm sao giãy cũng giãy không ra.
Phảng phất trong đầu như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, Dư Giản chợt nghĩ đến ngày trước khi cậu đến tìm nam nhân để đưa quà sinh nhật, ở trước cửa nhà chờ đến đêm khuya, về sau cũng là bị nam nhân ấn chặt lấy, nửa tấc đều xê dịch không được.
Chính là bắt đầu từ lần đó, nam nhân liền cấp cho cậu một cái danh phận bạn giường.
Lúc ấy cậu vẫn ngu ngốc nghe theo sắp xếp của Hàn Kham chỉ bởi vì có thể nhìn thấy Hàn Kham nhiều hơn một chút mà cảm thấy rất vui, nhưng đã trải qua một lần thất bại, cậu hiện tại cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, càng không muốn lại phát sinh loại sự tình này, cùng nam nhân lại có loại quan hệ không minh bạch.
Hàn Kham không nghe thấy lời giải thích của cậu, hỏa khí sớm đã dâng cao, hiện tại bất quá là thuận lý thành chương lấy đại cho mình một cái cớ.
Trong nháy mắt hắn áp người đi lên, Dư Giản hét lớn. "…… Hàn Kham! "
Động tác Hàn Kham hơi dừng lại.
Việc thanh niên trước mắt này biết tên của hắn là chuyện rất bình thường, dù sao thì cậu cũng đã từng là lão sư của Hàn Dư không ít ngày, nhưng điểm kỳ quái chính là, trong nháy mắt thanh niên gọi ra tên của hắn, hắn lại cảm giác được đối phương đã từng quen biết hắn hồi lâu, tuyệt đối không phải chỉ là mấy ngày.
Hàn Kham áp lên người Dư Giản, vươn tay ra nắm chặt lấy cằm của Dư Giản, rõ ràng là đã sớm từ trong tư liệu điều tra được biết được thanh niên trước kia cùng hắn là chưa từng gặp nhau lần nào, nhưng vẫn là hỏi.
" Cậu rốt cuộc là đã quen biết tôi bao lâu? "
Đối với câu hỏi này, Dư Giản có chút luống cuống, đầu bị ép ngẩng lên, tình hình rất là chật vật, bởi vì dược tính phát tác, toàn thân đều dâng lên một cỗ cảm giác khó mà mở miệng nói ra được, miệng khẽ thở ra hai cái, sau đó vươn tay chống đỡ tại vai của nam nhân, ý đồ muốn cùng đối phương cách xa ra một chút.
"…… Tôi …… Tôi và anh quen biết vẫn chưa tới một tháng, xin…… Van xin anh thả tôi ra, tôi cam đoan…… Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. " Vốn là bởi vì Hàn Dư nên mới không nỡ rời khỏi L Thị, nhưng Dư Giản càng không muốn lại cùng với nam nhân có bất kỳ liên quan nào.
Hàn gia tại L Thị danh khí rất lớn, hiện tại mạng lưới Internet phát triển rất nhanh, kỳ thật là cậu cũng có thể từ trên internet biết được cuộc sống của Hàn Dư là như thế nào, chỉ là cách một cái màn hình mà thôi, nhưng làm sao có thể bằng việc tận mắt nhìn thấy được.?
Cùng bất kỳ người đàn ông nào có liên quan, cũng tốt hơn là lại tiếp tục cùng Hàn Kham dây dưa không rõ.
Cậu đã chết qua một lần, từ đời trước cậu đã biết, Hàn Kham là đại nhân vật mà cậu vĩnh viễn cũng không chạm tới được, lần này cậu sẽ không còn ngu ngốc mà đi hi vọng đối phương sẽ đem đôi mắt hướng về phía mình nhiều một chút.
Tầm nhìn của nam nhân ngưng trọng, thần sắc tựa hồ là đang ở trên người cậu tìm lấy thân ảnh của một người khác.
Dư Giản hiện tại đầu đều là rất choáng, bên trong chén rượu mà Phương Minh cho cậu có bỏ thuốc, tuy vừa rồi đã dội qua nước lạnh nhưng căn bản là không đủ để làm dịu cơn nóng trong cơ thể cậu.
Đột nhiên trong đầu lại toát ra một thứ ý nghĩ kỳ quái, khiến chính cậu càng cảm thấy sợ.
Cậu cực lực khẩn cầu. " …… Cầu xin anh…… Thả tôi ra…… Tôi... tôi sẽ không lại quấy rầy đến anh nữa. "
Câu nói sau cùng, giống như là đã chạm đến vảy ngược của nam nhân, lập tức nam nhân liền nâng lên cằm của cậu, nụ hôn mang theo khí tức cướp đoạt triệt để quét xuống.
Dư Giản trợn to con mắt, phản ứng kịp thời mà dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân để tránh đi nam nhân, nhưng đã là lúc nào rồi, hết thảy phản kháng đều là phí công.
Ngắn ngủi mấy phút, toàn thân cậu đều trở nên xụi lơ bất lực.
Cơ thể của Sầm Tô cũng không tính là mẫn cảm, nhưng cậu là bị người hạ thuốc, để rồi hiện tại nhìn cậu giống như là đã bị không ít người ôm qua, cơ thể tựa như đã quen với khí tức của nam nhân mà không chịu khống chế của chính cậu.
" Van xin anh…… " Bên trong nhãn cầu chảy ra nước mắt, vì để tránh khỏi nam nhân mà cậu liền nghỉ việc tại nhà trẻ, nhưng vì cái gì…… Vẫn là trốn không thoát khỏi nam nhân.
Cậu biết là cậu đã sai, cậu sẽ không lại ngốc đến mức tự mình đưa tới cửa để người chà đạp.
Ý thức một lần nữa lại trở nên hoảng hốt, cậu chỉ cảm thấy không khí quanh thân đều ngưng đọng lại.
Thân thể mặc dù là khát vọng, nhưng trái tim lại sớm đã chìm đến đáy cốc, tựa như là linh hồn cùng cơ thể chia cắt thành hai bộ phận, Dư Giản mở ra đôi môi thở dốc một hơi, bên trong phòng tắm chật chội lại ẩm ướt, trên vách tường màu trắng vọng lên hai thân ảnh, trên mặt thanh niên chỉ toàn là nước mắt, ngày đó Dư Giản cũng là nằm ở trên sàn nhà băng lãnh ẩm ướt, cảm thụ sinh mệnh chậm rãi từ trong thân thể trôi đi.
Thấy thanh niên khóc đến thương tâm thương phế như vậy, Hàn Kham đem người ôm lên, hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt ướt đẫm nước mắt, nói.
" Cậu hẳn là nên cảm ơn tôi một tiếng đi! Vì tôi đã cứu cậu! "
…… Hàn Kham chưa hề cứu cậu lần nào, vẫn luôn là khiến cậu khắp người đầy thương tích.
Qua hồi lâu mới lấy lại được ý thức, Dư Giản hai mắt nhắm nghiền, không muốn lại phải nhìn thấy nam nhân anh tuấn trước mặt, vô luận là đối phương có bao nhiêu ưu tú đi chăng nữa, cũng là không liên quan đến cậu.
Thần sắc Hàn Kham đột nhiên trở nên nguy hiểm, sự ôn nhu vừa rồi cũng không còn tồn tại nữa.
" Giả vờ ngược lại là rất giống, sau lưng cậu đã từng làm qua không ít lần đi? "