Kể từ khi cùng Ninh Tu Viễn kết hôn về sau, Kiều Nguyên phát hiện ra da mặt của người này dày đến trình độ không gì sánh bằng.
Kiều Nguyên ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, trên tay lật xem một quyển tạp chí tài chính và kinh tế, Ninh Mặc thả xuống xe lửa Thomas nhỏ, lẩm bẩm cầm lấy ống quần của cậu, tố cáo. " Ba ba…… Khi dễ bảo bảo. "
Hôm qua Ninh Tu Viễn mang Ninh Mặc đi ra ngoài chơi, nhìn thấy ở công viên có người thổi bong bóng nước, Ninh Mặc quay đầu trông mong nhìn qua, Ninh Tu Viễn liền mua cho Ninh Mặc một cái.
Đối với tiểu hài tử cảm giác mới mẻ đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Chủ nhật, một nhà bốn người đều ở nhà, buổi chiều tiểu Tâm sau khi uống sữa liền ngủ mất, Ninh Mặc tinh lực tràn đầy một mình ngồi chơi, Ninh Tu Viễn cũng không dám đi ảnh hưởng chính chủ, liền hướng Ninh Mặc đi tới, đem Ninh Mặc thổi đến toàn thân đều là bong bóng.
Ninh Mặc mặc một cái áo màu trắng sữa, trên thân dính đầy bong bóng, trên vai còn có một cái bong bóng rất ương ngạnh, ở trên vai của Ninh Mặc nhảy đến hai lần cũng không có vỡ.
Trên quần áo màu trắng lưu lại một điểm đọng nước rất rõ ràng, Ninh Mặc cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình đều ướt thành một khối nhỏ, lập tức liền cảm thấy quần áo của mình rất dơ.
Ninh Mặc năm nay đã bốn tuổi, sớm đã đi nhà trẻ, biết rõ thế nào là hình tượng trọng yếu, lớp học có rất nhiều tiểu nữ sinh đều thích tìm nhóc chơi, còn thường xuyên cho nhóc đồ ăn ngon, nhưng là…… Nhóc chỉ muốn cùng ca ca chơi.
Nhưng là…… Qua nửa năm nữa ca ca sẽ đi tiểu học, vì thế Ninh Mặc liền buồn bực hồi lâu, cùng ngày Ninh Tu Viễn mua thật nhiều ô mai đặt ở trong nhà, Ninh Mặc sửng sốt một cái nhưng lại không ăn miếng nào.
Kiều Nguyên thả xuống tạp chí trong tay, ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân bình thường đều là hình tượng khí chất cực độ, hiện tại lại đang thổi bong bóng.
Kiều Nguyên nói. " Anh có thể hay không đừng làm loạn? "
Ninh Tu Viễn rất ủy khuất tiến lên phía trước. " Anh không có làm loạn, anh là đang bồi tiểu Mặc chơi a!" Lại nói bảo bảo từ nhỏ liền đã khơi dậy bản năng làm cha của hắn. Khiến hắn chỉ muốn dốc hết sức yêu thương bảo bảo.
Ninh Mặc ở bên cạnh lẩm bẩm hai tiếng, Ninh Tu Viễn liền giả vờ giả vịt dạy dỗ. " Đều đã nói con đã không còn là đứa trẻ 3 tuổi nữa, cũng đừng có luôn miệng tự gọi mình là bảo bảo, con trai phải có khí chất của con trai, giống như ba ba, đỉnh thiên lập địa, có hiểu không? "
Sắc mặt Ninh Mặc so với khóc còn khó nhìn hơn, nhóc hướng Kiều Nguyên cọ cọ, nói nhỏ. " Không muốn ba ba. "
Ninh Tu Viễn nghe được cũng không tức giận, hôm nay Ninh Mặc đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vậy hắn cũng không cần phải tiếp tục để Ninh Mặc lãng phí thời gian của hắn.
Ninh Tu Viễn đem Ninh Mặc từ trên người Kiều Nguyên đón lấy, một tay trực tiếp ôm lấy eo, động tác cực kỳ chắc chắn, sau đó đem Ninh Mặc thả lại bên cạnh xe lửa Thomas nhỏ.
Ninh Mặc còn muốn hướng Kiều Nguyên chạy đến, Ninh Tu Viễn trực tiếp cầm lấy cánh tay giống như củ sen trắng của Ninh Mặc, trên tay đều là thịt, có thể là do những ngày này nhà trẻ cơm nước quá tốt rồi, mới có thể đem Ninh Mặc nuôi đến toàn thân đều là thịt.
Kỳ thật là bởi vì Ninh Mặc không có kén ăn, trong nhà trẻ còn thường xuyên có thật nhiều tiểu nữ sinh cho Ninh Mặc đồ ăn.
Ninh Mặc tuổi tuy nhỏ, nhưng lại sớm đã nổi tiếng, thường xuyên có tiểu nữ sinh luôn nhìn Ninh Mặc thành trung tâm, thấy Ninh Mặc liền cười hì hì muốn cùng nhóc chơi.
Ninh Mặc xác thực là phấn điêu ngọc trác, màu da có thể là do di truyền từ Kiều Nguyên, đẹp tới phát sáng, tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan đã rất xuất chúng, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến sau khi lớn lên sẽ là cái nào bộ dáng, gia cảnh cũng rất tốt, thậm chí có người còn bắt đầu tính toán muốn cùng Ninh Mặc kết thông gia từ bé.
Nhưng là Ninh Tu Viễn không đồng ý, những chuyện này đều phải đợi Ninh Mặc trưởng thành đã, hắn cũng là không dám vượt rào đi can dự, mấu chốt chính là nếu như hắn lại làm sai chuyện gì, Kiều Nguyên sẽ không để ý đến hắn ít nhất một tuần lễ, hắn đợi không được.
Ninh Tu Viễn hừ lạnh nói. " Muốn cùng ba ba đoạt người, không có cửa. "
Ninh Mặc có dấu hiệu muốn khóc, tiểu Tâm còn đang ngủ trong phòng, Kiều Nguyên nghe Ninh Tu Viễn nói, bên tai có chút nóng, nhíu lên lông mày, nói. " Anh có thể hay không…… Đừng luôn nói mấy thứ lung tung với con trai? "
"…… Nhưng đây đều là sự thật a. " Ninh Tu Viễn cảm thấy ủy khuất. " Ngày hôm qua anh vừa muốn hôn em, nó ở bên ngoài liền đập cửa ầm ầm, em liền không cho anh hôn. "
……
" Còn có tuần trước, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm, em gắp cho nó thật nhiều đồ ăn, cũng không gắp cho anh miếng nào! "
……
" Còn có, ngày đó chúng ta ra ngoài chơi, em mang theo nó đi tiệm nước giải khát, để anh một mình đứng dưới mặt trời tìm hai người hồi lâu. "
" Còn có…… "
" Dừng lại. " Kiều Nguyên đánh gãy lời Ninh Tu Viễn, cậu thật sự là nghe không nổi nữa…… Huống chi Ninh Mặc mới có bốn tuổi thôi, cậu đối với Ninh Tu Viễn cũng không phải là quá kém đi……
Ngoại trừ tháng này cậu không cho Ninh Tu Viễn bước vào phòng.
Bởi vì Ninh Tu Viễn quả thực là, động một chút lại muốn cùng cậu thân cận, mặc dù đôi khi vẫn sẽ có đụng chạm, tỉ như hôn, nhưng là cậu cũng sẽ rất khó để động tình.
Cậu cảm thấy một tháng hôn một hai lần liền tốt, về phần loại chuyện đó, một tháng nhiều nhất một lần, cũng không thể nhiều hơn thêm nữa.
Nhưng Ninh Tu Viễn sắp nghẹn chết rồi.
Đến mức Ninh Tu Viễn bởi vì tinh lực quá thừa, cả ngày đều tìm Ninh Mặc bầu bạn, khiến Ninh Mặc khóc lóc chạy đến tìm Kiều Nguyên cáo trạng, thế là Ninh Tu Viễn rốt cuộc cũng tìm được cách quang minh chính đại có thể cùng Kiều Nguyên nói chuyện, cũng sẽ không quấy rầy đến thời gian của Kiều Nguyên.
Nuôi mất ngàn ngày, lại có tác dụng nhất thời.
Điểm này vẫn là đáng để khen ngợi.
Ninh Mặc không hiểu chuyện ở bên cạnh nói. " Bảo bảo hôm nay cũng phải ngủ cùng ba nhỏ. "
Ninh Tu Viễn nhanh tay đem Ninh Mặc ôm trở về phòng, để Ninh Mặc cách Kiều Nguyên xa một chút, tiểu hài tử này sao lại nhiều tật xấu như vậy? Thật sự rất đáng để sinh khí.
Ninh Tu Viễn thử thăm dò hỏi. " Vậy anh…… Đêm nay có thể vào phòng không? "