Khoảng thời gian này coi như vẫn bình tĩnh trôi qua, bảo bảo ở trong lồng giữ nhiệt gần một tháng mới được ôm ra, thời gian thế mà đã qua một tháng.
Lặp lại mỗi ngày như một lập trình, sáng đến công ty, chiều tối về đến nhà, qua hai ngày nữa chính là tết Đoan Ngọ, tết Đoan Ngọ những năm qua phần lớn đều là một mình đi qua, năm nay cũng không có gì khác biệt, công ty nghỉ tết, Hàn Kham đem bảo bảo đón về nhà, đột nhiên nghĩ đến bảo bảo chỉ có một người chăm sóc, nếu như người kia đột nhiên rời khỏi phòng, bảo bảo sẽ không có ai nhìn, Hàn Kham quyết định thuê thêm một người, bảo bảo được chăm sóc rất tốt, lúc vừa ra đời gầy gầy nhỏ nhỏ, hiện tại khuôn mặt càng lúc càng có thịt.
Tết Đoan Ngọ Hàn Kham liền cho người hầu nghỉ, một mình ngồi trong nhà,cũng không biết mình là đang chờ cái gì, theo bản năng luôn hướng điện thoại nhìn, sau đó đem cửa mở ra, hướng phía cửa cẩn thận nhìn một chút.
Bảo bảo luôn rất thích khóc, không thấy hắn một hồi, liền oa một tiếng khóc lên, tại phương diện chăm sóc trẻ nhỏ Hàn Kham không có nhiều kinh nghiệm, hắn đem bảo bảo từ trong giường nhỏ bế lên kiên nhẫn dỗ dành, lúc này điện thoại đột nhiên chấn động một cái, hắn không còn tâm trạng lo cho bảo bảo đang khóc, liền vội vàng cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, lật ra tin nhắn vừa được gửi tới.
Không phải...
Là tin nhắn từ bộ phận marketing.
Nhớ tới quá khứ, mỗi lần điện thoại có tin nhắn gửi đến thì 99% đều là Dư Giản gửi, cũng gần như sẽ dùng thuyết pháp này cáo tri người khác, nếu như may mắn còn có thể rước lấy một câu cảm thán, hiện tại nói bộ phận marketing xác thực rất đáng ghét cũng không sai, nên sớm một chút giáo huấn lại.
Hàn Kham đem điện thoại nắm chặt lấy, nhất thời liền ngay cả tiếng khóc của bảo cũng nghe không thấy, cả người rơi vào cực hạn mờ mịt bên trong, cách thời gian Dư Giản qua đời đã được một tháng, cứ việc cho là tro cốt của cậu được hắn đặt trong phòng đi, nhưng hắn vẫn là luôn sinh ra một loại ảo giác rằng Dư Giản sẽ đến tìm hắn.
Dù sao…… Trước kia mặc kệ hắn đối với Dư Giản đã làm qua cái gì, Dư Giản cũng sẽ không sinh khí.
Dư Giản sẽ chỉ lặp lại nói xin lỗi thật nhiều với hắn, sau đó gửi nhắn tin giải thích cho hắn, theo bản năng đem tất cả sai lầm đều nhận về mình.
12 giờ đêm, cuối cùng bảo bảo cũng chịu đi ngủ, cả ngày nay hắn đều không thu được bất cứ tin tức gì của Dư Giản.
Hắn nghĩ, nếu như Dư Giản có thể trở về, lần này hắn sẽ không lại mang người về nhà nữa, nếu Dư Giản vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, hắn cũng sẽ không lại dùng thái độ cường ngạnh đối với cậu, chỉ cần cậu có thể trở về.
Nhưng một tháng này, hắn không còn nghe thấy Dư Giản ở bên cạnh rụt rè gọi hắn một tiếng.
Không biết bản thân rốt cuộc là đang chờ mong điều gì, Hàn Kham đột nhiên có chút bực bội, dù sao thiếu đi người như vậy tồn tại, cũng không thể làm ảnh hưởng tới hắn được.
Hàn Kham sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi luôn là cực kỳ có quy luật, nhưng khoảng thời gian gần đây hắn bắt đầu chìm trong hơi rượu, nhưng vẫn nhớ căn dặn bảo mẫu chăm sóc bảo bảo thật tốt, chuyện công ty lại càng lực bất tòng tâm, cả người đều ở trong trạng thái rối loạn.
Loại cuộc sống này kéo dài hơn mấy tháng, thẳng đến khi hắn lần nữa say khướt từ quán bar về nhà, tại trước cửa lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Dư Giản luôn mặc quần áo nhạt màu, màu sắc vải vóc tuy trầm nhưng như vậy lại càng làm nổi bật thêm khí chất trên người cậu, hắn lần đầu cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang không ngừng nhảy loạn lên, liền vội vàng đi tới, cũng không biết vì sao, bóng người hư ảo ở trước mặt hắn nhanh chóng biến mất, 0 giờ qua đi chính là sinh nhật của hắn, hắn nhớ …… Dư Giản sẽ luôn canh giờ thật sớm chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Nhiều năm như vậy hắn cũng không biết sinh nhật của Dư Giản là ngày tháng nào, thẳng đến khi nhìn thấy giấy báo tử vong tại bệnh viện,hắn mới biết.
Dư Giản thế mà vẫn còn chưa chịu đến tìm hắn, đều đã ba tháng trôi qua.
Hàn Kham trở lại trong phòng, giờ này bảo mẫu sau khi dỗ bảo bảo đi ngủ cũng đã sớm đi nghỉ ngơi, bên trong phòng của Dư Giản vẫn như cũ, hắn đem đồ trong hộp toàn bộ đều đặt ở căn phòng này, lần này…… Hắn sẽ không khiến cho Dư Giản phải nhặt lại đồ nữa.
Vết máu trong phòng ngủ đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, sàn gỗ màu nâu nhạt cũng không còn mùi máu tanh, đều đã qua ba tháng, mọi thứ trong gian phòng đều không thay đổi, người hầu mỗi ngày đều sẽ quét dọn phòng sạch sẽ, dù cho trong phòng không có người ở, nhưng trong phòng vẫn là rất sạch sẽ, không nhuốm hạt bụi trần nào, tựa như là đang chờ cố nhân quay về.
Hàn Kham nằm xuống giường của Dư Giản, phía trên như vẫn còn lưu lại một chút khí tức thuộc về Dư Giản.
Hàn Kham hỏi. " Cậu đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy cũng không tới tìm tôi!? "
Quá khứ…… Dư Giản bởi vì đã lâu không gặp được hắn, liền sẽ đến tìm hắn, sự khẩn trương trên mặt thanh niên đều bị hắn tận lực bỏ qua, hắn cho rằng Dư Giản là bởi vì tuân theo mệnh lệnh của mẫu thân nên mới tận lực tìm cách để lấy lòng hắn.
Dư Giản giương mắt, thần sắc thận trọng giống như là sợ sẽ khiến hắn sẽ không vui, tiếng nói mềm mại, giống như là trời sinh liền cùng người thường khác biệt.
Dư Giản nói. "…… Em…… Không muốn làm phiền tới anh, chỉ là…… Em rất nhớ anh…… Nên đến nhìn anh một chút…… "
Dư Giản khẩn trương đến nắm chặt tay, Hàn Kham nghĩ nghĩ, lúc ấy trong đám đông hắn nhìn thấy Dư Giản, màu da của cậu trắng nõn, đi lại dưới ánh nắng rất khó để người ta không chú ý tới, huống hồ trong trường học tựa hồ có không ít người đem ánh nhìn đều đặt trên người Dư Giản tựa như muốn nhìn thật lâu.
Bởi vì nhìn lén bị hắn phát hiện, Dư Giản toàn thân đều căng chặt lại.
Lúc ấy hắn nói. " Cậu là cuồng nhìn lén sao? "
Câu nói này đem mặt Dư Giản đều nghẹn đỏ lên, cứ việc cho là năng lực phân tích không được tốt lắm, nhưng cũng hiểu được nhìn lén từ này nghĩa là gì, cậu giống như một tên tội phạm đang chờ thẩm phán phán cho một tội danh, cậu chỉ là rất nhớ Hàn Kham mà thôi …… Ngồi xe thật lâu đi tới, nghĩ muốn đứng xa xa nhìn người mình thầm mến, không nghĩ tới thế mà sẽ bị nam nhân phát hiện.
Kỳ thật Hàn Kham nhìn thấy Dư Giản rất nhiều lần, ngày đó cảm xúc hỏng bét, Dư Giản tiện đường trở thành chỗ để hắn trút lửa giận.
Hắn nhớ kỹ khi đó, Dư Giản là bộ dáng quẫn bách đến cực điểm, ngay cả nói cũng không biết nói như nào cho đúng, rõ ràng là bởi vì luôn nghĩ tới hắn mới cố ý ngồi qua thật nhiều trạm xe tới trường học, nhưng khi gặp được lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Hắn lại nói. " Dư Giản, cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới nghe rõ, tôi muốn cậu đừng bao giờ đến tìm tôi nữa! "
Dư Giản lắp ba lắp bắp nói. "…… Em sẽ không…… Sẽ không quấy rầy đến anh. "
" Để tôi nhìn thấy cậu, đó chính là quấy rầy. "
……
Kỳ thật mùa hè rất oi bức, không có ai sẽ nguyện ý đội mặt trời đi ra ngoài, Dư Giản ngồi ba trạm xe, cậu vốn là có chút sợ đám đông, nhưng vẫn là nhịn xuống sợ hãi, bởi vì thích Hàn Kham, dù có nguy hiểm cũng không thể sợ.
Hỏi qua vài lần mới biết được Hàn Kham là đang ở nơi đó, cậu chen trong đám người đi tới không nghĩ tới lại bị nam nhân phát hiện, trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân, nội tâm Dư Giản đều rất cao hứng.
Hàn Kham thả chậm lại ngôn từ, giống như sợ cậu nghe không rõ. " Về sau đừng tới đây tìm tôi, hiểu chưa? "
……
Thái độ vô cùng ác liệt, nói xong Hàn Kham liền rời đi, không có ý định sẽ quay đầu lại.
Dù bị từ chối nhưng Dư Giản vẫn luôn nhìn theo hắn, thẳng đến khi bóng lưng của hắn biến mất tại tầm mắt của mình mới yên lặng thu hồi ánh mắt.
Hàn Kham nhớ tới ngày đó trên máy bay mơ thấy giấc mơ kia.
Dư Giản nói. Sẽ không lại khiến hắn thấy phiền nữa! "
Nhiều năm như vậy, hắn vô số lần dùng quấy rầy, chướng mắt, phiền, để hình dung tâm tình mỗi khi nhìn thấy Dư Giản.
Cuối cùng Dư Giản cứ vậy mà vĩnh Viễn biến mất.
Nhưng hắn làm sao mà …… Đều đã ba tháng trôi qua, còn không thể đem cậu quên sạch sẽ.
Thậm chí luôn muốn có thể hay không một giây sau liền nhìn thấy Dư Giản, chỉ là Dư Giản luôn trốn đi.
Hàn Kham đem Dư Giản ôm vào trong lòng, qua nhiều năm như vậy số lần hắn ôm lấy Dư Giản đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng khó có được lúc hắn không dùng lời nói lạnh nhạt với cậu.
Giọng nói hắn khàn khàn. " Tôi nhớ cậu lắm. "
Nếu như Dư Giản lúc trước có thể nghe thấy Hàn Kham chính miệng nói câu này, sợ là dù khoảng cách địa lý có xa tới đâu, cũng sẽ không ngốc tới mức luôn khiến hắn phật lòng.
Nam nhân luôn là một mình đơn độc trải qua, Dư Giản rất lo lắng sợ nam nhân sẽ thấy cô đơn, còn cố ý gửi nhắn tin đến, nghĩ cũng muốn để cho nam nhân trải nghiệm không khí ngày lễ, cũng chẳng ngại bên ngoài trời đông giá rét cầm theo một hộp sủi cảo chạy tới, tại trước cửa đợi mất năm, sáu tiếng, dù biết là vì đã lỡ thích nam nhân thì sẽ lại đau, sẽ khổ sở, nhưng Dư Giản không có cách nào ngăn bản thân lại được.
Nếu như Dư Giản biết được Hàn Kham cũng nhớ tới mình, hẳn là sẽ vui vẻ cực kỳ.
Nhưng là bình sứ rất lạnh, ôm vào trong người làm sao cũng không ấm lên được, hiện tại bất luận là Hàn Kham có nói bao nhiêu lời thâm tình đi nữa thì cũng đều là vô tác dụng, nếu như hắn đừng mang người về nhà, nếu như thời điểm hắn đến nhà của Dư Giản dù đã biết là Dư Giản đang mang thai cũng không nên đem lửa giận trút lên người Dư Giản, còn ném đi quần áo của Dư Giản, nếu như hắn không cưỡng ép mang Dư Giản về nhà, nếu như hắn đối với Dư Giản sắc mặt tốt một chút, khi đó Dư Giản cũng không phải là chỉ còn lại một bộ xác không hồn.
Rõ ràng là đã sớm từ chỗ bác sĩ biết được trạng thái thân thể của Dư Giản, nhưng thái độ về sau cũng không có tốt hơn chỗ nào, miễn cưỡng một tuần lễ kia, cũng bởi vì Dư Giản không ăn hết canh táo đỏ hắn nấu, mà bắt đầu chất vấn cậu.
Hắn không biết là Dư Giản không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cũng như không biết sinh nhật của Dư Giản là ngày tháng nào, tâm tư hắn đặt trên người Dư Giản cực kỳ bé nhỏ, quen biết hơn mười năm, nhưng cũng không bằng số người hắn quen biết trong vài ngày.
Thậm chí ngay cả nhân viên trong công ty, Hàn Kham sẽ còn nhớ kỹ sinh nhật của đối phương, sau đó phát hồng bao thăm hỏi, cho nên hình tượng của hắn trong công ty cũng không tệ lắm, luôn là thái độ hòa nhã với mọi người, là người đàn ông được vạn người ao ước muốn chiếm lấy.
Hàn Kham đem quà sinh nhật Dư Giản đưa cho hắn những năm qua lấy ra, mỗi một thứ …… Hắn cũng còn có chút ấn tượng, những thứ này tất cả đều là Dư Giản tự mình làm, hắn còn phát hiện được dưới gầm giường là một cái áo len cùng mũ tự tay đan.
Dư Giản vốn là dự định đan một cái áo len để cho bảo bảo khi lên 8 tuổi là có thể mặc, đây là cách duy nhất coi như là cậu vẫn bầu bạn với bảo bảo tới lúc lớn, ngày đó thiếu niên có quan hệ với Hàn Kham qua đến, cố ý thị uy nói cho cậu biết, bảo bảo về sau sẽ đem cậu quên mất không xót một mảnh, trong tay cậu là áo len còn đang đan dở,dự tính bảo bảo được 8 tuổi là có thể mặc.
Lời nói của bồng bột của thiếu niên làm nhiễu loạn kế hoạch của cậu, đến mức cậu đã sửa áo len thành năm 10 tuổi vẫn có thể mặc, mọi thứ cậu đều chưa có chuẩn bị kỹ càng.
Có lẽ là bởi vì men rượu, hắn đột nhiên nhớ tới trước kia liền cưỡng chế bản thân phải thật tỉnh táo.
Phảng phất như là sợ hù đến Dư Giản, biết rằng Dư Giản lá gan rất nhỏ, hắn nhẹ giọng lầm bầm nói. " Năm nay cậu còn chưa tặng quà cho tôi, tôi vẫn luôn ở trong nhà chờ cậu ……"
Dư Giản đợi hắn vô số lần, lần này rốt cục đổi đến hắn chờ Dư Giản.
Giọng nói Hàn Kham có chút nghẹn, hắn đem Dư Giản ôm vào trong lòng, động tác cẩn thận hôn xuống bình sứ lạnh lẽo, hắn nói.
" Dư Giản! Cậu trở về đi!"