Thời gian chung đụng giữa hai người cũng không còn nhiều!
Nghe thấy câu nói này, Hàn Kham cảm giác tim giống như bị thứ gì đó đâm một cái, hắn vẫn cảm thấy bất kể là như thế nào, Dư Giản đều sẽ sống thật tốt, dù sao Dư Giản thường xuyên sinh bệnh cũng không gặp phải đại sự gì, cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất hiện trước mặt hắn, lấy lòng hắn, đưa cho hắn hộp quà tự tay làm không mấy phần hút mắt.
Nếu không nữa thì, hắn cũng sẽ nghe thấy trong công ty người bàn tán, Dư Giản hôm nay lại đến đây.
Kỳ thật mỗi lần Dư Giản đi tìm hắn, hắn đều biết hết, tin nhắn cậu gửi hắn đều xem qua không xót cái nào, chỉ là theo bản năng lựa chọn xem nhẹ.
" Tiên sinh? " Bác sĩ hoán hắn một câu.
Đây đã là lần thứ hai Hàn Kham thất thần, trước đây ở trước mặt bất kỳ người nào, hắn đều có thể bảo trì lý trí trò chuyện, hôm nay nghe thấy bác sĩ nói cho hắn biết những tin tức này, chỉ là cảm thấy ngực một trận khó chịu, hô hấp đều trở nên khó khăn, hắn là thật không rõ ràng…… Dư Giản đã bị bệnh gì, Dư Giản không thích hợp mang thai……
Nhưng Dư Giản sớm đã đi qua bệnh viện, đã không thích hợp…… Vậy tại sao còn giữ ……
Cả người ý thức mờ mịt, liền cả ngón tay đều mang theo một điểm ý lạnh.
" Cậu ấy lúc nào có thể tỉnh? " Hàn Kham hỏi.
" Tình huống bệnh nhân bây giờ không tốt lắm, chuyện giường chiếu quá độ cùng suy nhược tinh thần, cậu …… " Bác sĩ giống như là đột nhiên ý thức được không tốt lắm, dừng một chút. " Cậu về sau chú ý nhiều hơn một chút, nếu không muốn một xác hai mạng, vẫn là nên thu liễm một chút cho thỏa đáng. "
Hàn Kham không trả lời.
Hắn ở ngoài phòng bệnh đứng một hồi, chẳng biết lúc nào bác sĩ đã rời đi, lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng trong bệnh viện cũng không lạnh, nhưng không hiểu sao lưng lại mang theo một cỗ hàn khí.
Đem Dư Giản từ căn nhà cũ kia mang về nhà, sắp xếp người hầu, phân phó chuyên gia dinh dưỡng, vậy đã là đối với Dư Giản xem như rất khá.
Nhưng hắn lại không phát hiện, thanh niên ngoại trừ vùng bụng hơi lộ ra, thân thể càng thêm đơn bạc, tối hôm qua bị hắn bức xuống phòng bếp, gần 2 giờ điểm lại đến phòng ngủ tìm hắn, thời điểm đó sắc mặt Dư Giản đều là tái nhợt.
Hắn đã quen bộ dáng Dư Giản sinh bệnh, nên cũng không để ý tới.
Từ trong hành lang đi tới một nam nhân, thấy Hàn Kham đứng trước cửa phòng bệnh, trầm mặt nói. " Hàn Kham, đây chính là anh nói sẽ đối tốt với Dư Giản?"
Giọng nói Lục Việt tràn đầy chất vấn.
Hàn Kham từng đến Lục thị nói với Lục Việt, Dư Giản cùng hắn sẽ ở chung, phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia hắn cũng sẽ bồi thường, nhưng tiền không phải là thứ mà Lục Việt muốn.
Hàn Kham còn cầm điện thoại của Dư Giản gửi cho Lục Việt một tin nhắn, cho nên khoảng thời gian này, Lục Việt mới không tìm tới cửa.
Dư Giản cùng kẻ ngốc đều giống như nhau, trông mong thích Hàn Kham, bất kể có nói thế nào cũng không có tác dụng, liền đã hoài thai đều kiên trì muốn đem bảo bảo sinh ra, rõ ràng là một bộ dáng yếu đuối, nhưng ánh mắt lại là kiên định lạ thường, ngày đó cùng Hàn Kham nói đoạn tuyệt quan hệ, nam nhân lại không có ý muốn phản đối, vành mắt liền ẩm ướt đỏ lên, qua hồi lâu mới bình phục lại.
Thời điểm Dư Giản nói những lời kia, kỳ thật còn chưa hề tuyệt vọng, người sáng suốt sẽ rất dễ dàng nhìn ra, nếu Hàn Kham tỏ ra để ý cậu một chút, có lẽ cậu sẽ lại ngốc hề hề theo tới, đâu còn lý trí để nói thêm gì.
Nhưng Hàn Kham liền một chút để ý cũng không nguyện ý.
Hàn Kham chưa kịp phản ứng, Lục Việt đã vung lên nắm đấm.
Bên má trái lập tức sưng lên, Hàn Kham vươn tay lau khóe môi, nhìn thấy đầu ngón tay dính máu, mặt lập tức liền lạnh xuống.
" Nơi này là bệnh viện, chú ý thái độ của cậu. " Biểu hiện cực kỳ lý trí, chỉ là vì muốn che giấu điểm chột dạ mà thôi, bởi vì Lục Việt chất vấn hắn như vậy khiến hắn không cách nào trả lời.
" Tôi tại sao phải chú ý thái độ? Ngược lại là Hàn tổng rất buồn cười, trước mặt thì nói một đàng, sau lưng lại là một nẻo, Hàn tổng nếu đã không coi Dư Giản ra gì, vậy thì tại sao muốn thay Dư Giản nghỉ việc? " Lục Việt hỏi.
" Tôi coi Dư Giản là gì, cũng không liên quan đến cậu, lần này nhập viện chỉ là ngoài ý muốn, cậu ta thân thể khó chịu cũng không nói, ai biết là thế nào? "
…… Nghe thấy Hàn Kham nói, Lục Việt đem lời vừa muốn nói một hơi nuốt ngược lại.
Vì người như vậy, Dư Giản liền kiên trì đem bảo bảo sinh ra tới, đến cùng là vì cái gì.
Lấy thái độ trước mắt của Hàn Kham, sợ là đến lúc đó nếu hắn thực sự tìm người khác, Dư Giản là ai bảo bảo đều sẽ không biết, càng không biết là ai đã bất chấp từ bỏ tính mạng cũng phải bảo vệ bảo bảo.
Bởi vì cả hai gây ra động tĩnh, một nữ y tá liền đi tới thuyết trình, Lục Việt lười nhác nhìn Hàn Kham, đẩy ra cửa phòng bệnh đi vào.
Đã là loại tình huống này, Hàn Kham thế mà còn để hắn đi.
Lục Việt nói. " Tôi sang đây là muốn nhìn Dư Giản. "
Hàn Kham cũng không có ý thức được chính mình đã đổ giấm chua. " Dư Giản hiện tại là người của tôi, không cần cậu phải nhọc lòng! "
A.
Lục Việt không lập tức rời đi.
Hàn Kham cho rằng sau khi xuất viện Dư Giản cùng Lục Việt đã phát ra sinh loại quan hệ không thể cho ai biết, nếu không phải vậy Lục Việt dựa vào cái gì mà quan tâm Dư Giản nhiều như vậy.?
Lại nói …… Dư Giản kiểu này không dễ gì lọt vào mắt người khác, cũng xác thực không thể khiến cho người khác thích được.
Đại khái là nhân tình, mới có thể để ý đến.
Lục Việt nói. " Hàn Kham, tôi thật không hiểu, người như anh có cái gì đáng giá để Dư Giản mạo hiểm sinh con.?"
……
Lục Việt phảng phất là đã quyết định, khóe miệng khẽ cười nói. " Kỳ thật lần thứ nhất gặp được Dư Giản, tôi đã cảm thấy cậu ấy rất không ổn định, rõ ràng là kém chút bị người ép buộc, còn muốn hướng anh giải thích rõ ràng quan hệ giữa tôi và cậu ấy, anh ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp đem cậu ấy ném ra, anh kỳ thật cũng không thích Dư Giản, đúng không?
Thứ anh hưởng thụ, chỉ là cảm giác được người tôn sùng một cách độc nhất vô nhị, phải không? "
" Cậu cái gì cũng không biết. "
" Đúng là tôi không biết gì hết, nhưng là tôi nhất định sẽ biết, nếu như có người thực tình đợi tôi, tôi sẽ không đem người coi như không nhìn thấy, tại thời điểm biết rõ thân thể của đối phương khó chịu, cũng sẽ không đem đối phương trở thành bạn giường. "
Ánh mắt Lục Việt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Hàn Kham, hắn muốn Hàn Kham không thể tìm được lý do gì để biện mình.
Hàn Kham nghĩ…… Có lẽ hắn thật chỉ là thích hưởng thụ cảm giác được Dư Giản để ý đến, cho nên khi Dư Giản không còn để ý đến hắn, hắn mới bắt đầu cảm thấy không thích ứng nổi.
Hắn không cho rằng mình đối với thiếu niên có phần ngốc này sẽ dư thừa hảo cảm, dù sao trong lòng của hắn người hắn tâm duyệt luôn là Kiều Nguyên, Kiều Nguyên cùng Dư Giản không giống nhau, Kiều Nguyên thích độc lập tự chủ, có chủ kiến riêng của mình, không cần dựa vào bất kỳ quan hệ gì cùng cửa sau để đạt được kết quả.
Cho nên, đợi bảo bảo sinh ra tới, Dư Giản muốn đi đâu hay làm gì, cũng không ảnh hưởng đến hắn, bất quá là ít đi một người luôn phiền tới hắn mà thôi.
Dư Giản dạng này, hẳn là rất dễ tìm người thay thế đi, dù sao thì những năm nay người thi nhau lấy lòng hắn cũng không ít, cũng không phải là chỉ có một mình Dư Giản.
Đại khái là trong lòng vẫn còn ghi nhớ rõ sự tình, Dư Giản đến ngày thứ hai buổi chiều liền tỉnh.
Cậu sợ hãi Hàn Kham đem hủ tro cốt của mẫu thân vứt đi, những sự tình này, nam nhân không phải là không làm được, nam nhân đã ném đi rất nhiều thứ của cậu.
Nhìn thấy Lục Việt trong phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngắn ngủi hơi run lên.
Hàn Kham ở bên cạnh phát giác được, lạnh mặt nói. " Tôi còn chưa đi. Vừa tỉnh liền cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình, Dư Giản cậu cũng thật lợi hại. "
Tạo thành tình trạng hiện tại cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, đều là bởi vì Dư Giản, nếu như Dư Giản cùng Lục Việt không có lui tới nhiều như vậy, lúc hắn đến nhà tìm người, cũng sẽ không bởi vì nổi nóng liền đối Dư Giản làm loại sự tình kia.
Về phần hắn ném hỏng điện thoại của Dư Giản, cũng là bởi vì Dư Giản trốn hắn, đi nghe điện thoại của Lục Việt.
Nghe thấy hắn nói, mi mắt Dư Giản chấn động một cái.
Dư Giản bảo trì im lặng, thẳng đến khi Hàn Kham cùng Lục Việt lần nữa muốn xảy ra tranh chấp.
Dư Giản mới mở miệng nói. " Lục Việt…… Anh trở về đi, tôi hiện tại rất tốt. "
Hàn Kham tức giận liền sẽ uy hiếp cậu, khoảng thời gian này ở trong nhà Hàn Kham, cậu đã trải nghiệm được.
Huống hồ…… Lục Việt xác thực là không cần thiết bởi vì cậu cùng Hàn Kham nổi tranh chấp, người như cậu, luân lạc tới mức độ này đều là tự mình tìm lấy.
Thích một người không nên thích!
Cậu từ khi sinh ra tựa như là một thứ rất vướng víu, khiến cho mẫu thân mang theo thật nhiều phiền phức, bởi vì bệnh của cậu cần phải tiêu một khoản tiền lớn, còn không thể chữa khỏi hoàn toàn, lại sớm bị cha từ bỏ, cha mẹ ly hôn thời điểm cậu vừa hai tuổi, còn không thể nhớ rõ sự tình, cậu cũng đã cho Lục Việt thêm rất nhiều phiền phức.
Tựa hồ nhớ ra gì đó, thấy Lục Việt còn chưa đi, nhỏ giọng nói. " Tôi có chuyện …… Muốn nói với anh. "
Hàn Kham trào phúng cười, một giây trước còn muốn người ta đi, một giây sau liền níu kéo. " Dư Giản, cậu đến cùng là làm bộ cho ai nhìn?"
Dư Giản dường như không nghe thấy lời hắn nói, Lục Việt đến gần trước giường bệnh, nghe thấy Dư Giản thanh âm cực kỳ yếu ớt nói. " Chìa khoá dự bị …… ở dưới đáy bồn hoa ngoài cửa, giấy tờ nhà đặt ở ngăn kéo trong phòng ngủ…… Anh… Đến lúc đó đem căn nhà xử lý đi…… Tôi sẽ không ở đó nữa …… "
Dư Giản vẫn còn băn khoăn về 20 vạn cậu đã cầm của Lục Việt, cùng tiền thuốc men lúc trước cũng đều là Lục Việt trả.
Những lời này được Hàn Kham nghe thấy được, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi.
Mặc dù Dư Giản ở trong mắt hắn giá trị không được mấy đồng tiền, nhưng là trước kia Dư Giản nếu có đồ vật gì, trước đều là đưa cho hắn.
Phát giác được khí giận của Hàn Kham, sợ hãi hai người sẽ lại tái khởi tranh chấp, Dư Giản đối Lục Việt nói một câu. " Anh ấy …… Hiện tại đối với tôi rất tốt…… Chúng tôi ở chung một nhà …… Cũng không cần lại phiền tới anh…… "
Nếu là người bình thường nghe thấy câu nói này, khẳng định sẽ lập tức quay đầu bước đi, nhưng tâm tư Dư Giản kiểu gì, Lục Việt cũng không rõ. Dù đã tiếp xúc qua một đoạn thời gian.
Dư Giản xác thực là ăn nói vụng về, không biết cách nói chuyện, chỉ là bộ dáng mềm yếu phá lệ dễ dàng làm cho lòng người mềm, nhưng lại không biết vì cái gì mà tâm của Hàn Kham lại cứng như vậy.
Không nghĩ tới lại đụng phải Lục Việt trong bệnh viện, Hàn Kham ngay lập tức làm thủ tục xuất viện cho Dư Giản.
Này đại khái là lần đầu tiên Hàn Kham chủ động hỏi thăm bệnh tình của Dư Giản, hắn nói. " Bệnh của cậu ……"
Dư Giản vội trả lời. " Bác sĩ đã nói qua…… bảo bảo là khỏe mạnh…… "
Dư Giản chỉ nghĩ là Hàn Kham đang lo lắng bệnh của cậu sẽ di truyền tới bảo bảo, nếu là bảo bảo không khỏe mạnh, cậu dù phải bỏ mạng cũng phải đem bảo bảo sinh ra tới, nếu có đau thì cậu cũng nguyện gánh hết về mình. Kỳ thật cảm giác bị người kỳ thị cũng không tốt lắm, từ thời học sinh bởi vì không được thông minh mà bị bạn học cô lập, cho tới khi Hàn Kham thấy phiền chán cậu, cậu lại không cảm thấy có bao nhiêu tủi thân, thừa nhận là cậu không cách nào khiến người khác ưa thích, nếu là có người đối với cậu hơi tốt một chút, cậu đều sẽ nhớ kỹ thật lâu.
Tại trong trí nhớ tìm tòi một chút, nhận biết hơn mười năm, nam nhân lại chưa từng đối tốt với cậu dù chỉ là một lần.
Hàn Kham chỉ là do dự, cũng không có đem lời nói xong, thấy Dư Giản cho một câu trả lời rất chắc chắn, lông mày liền nhăn thành một đoàn, nói.
" Tốt nhất là vậy! "