Edit + beta: Bella
..........................................
Có thật nhiều chuyện cậu đều không thích, lại bởi vì thích nam nhân mới yên lặng tiếp nhận.
Ở lại chỗ Hàn Kham không đến một tuần lễ, cơ thể vẫn nhỏ gầy như cũ, chỉ có phần bụng là hơi nhô cao, mỗi ngày đều sẽ có người hầu chuẩn bị một bàn đồ ăn dinh dưỡng cho cậu, nhưng trạng thái tinh thần của cậu lại càng ngày càng kém.
Trước kia sẽ còn cố tìm lấy hy vọng sống, nhưng cuộc sống hiện tại của cậu lại trở nên thật đáng buồn.
Nghe cậu nói, nam nhân liền nổi giận, ra lệnh người hầu đi ra ngoài mua nguyên liệu làm sủi cảo đem về đặt ở trước mặt cậu, phảng phất là muốn chứng minh cậu vẫn còn thuận theo hắn.
Người hầu ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ. " Dư tiên sinh …… Không bằng cậu liền bao mấy cái sủi cảo đi, tôi sẽ đi mua nguyên liệu! "
Bình thường Hàn Kham chưa bao giờ nổi giận, liền hôm nay người hầu đều bị hù đến phát run.
Dư Giản nhỏ giọng nói. " …… Không phải còn có người khác sao? "
Hôm trước, Hàn Kham còn mang theo một thiếu niên về nhà, ngày thứ hai sáng sớm thiếu niên mới rời đi, hai người ở trong phòng còn có thể làm gì chứ? Dù sao đây cũng không phải là Hàn Kham lần thứ nhất mang người về, đối với Hàn Kham mà nói, cậu bất quá chỉ là một công cụ phát tiết, còn lại không tính là gì.
Dư Giản kỳ thật không ngu ngốc, chỉ là cậu không muốn nghĩ, cậu sẽ lừa mình dối người nói với mình, nam nhân đối với cậu chán ghét như vậy sớm muộn gì cũng có người khác.
Không đến năm tháng nữa bảo bảo sẽ chào đời, cậu còn có thể có bao nhiêu thời gian đi để ý một người?
Ấm trà tử sa đặt trên mặt bàn bị năm nhân quẳng xuống cạnh chỗ Dư Giản, người hầu đều bị tiếng vang dọa đến không dám ngẩng đầu lên.
Hàn Kham đối người làm nói. " Thu dọn sạch sẽ các ngươi liền có thể rời đi, vừa vặn nghỉ đông luôn. "
" Tạ ơn tiên sinh……" Người hầu nhanh chóng cầm cây chổi tới đem mặt đất quét sạch sẽ, ước có thể sớm một chút rời đi, miễn cho chạm phải lửa nóng của Hàn Kham.
Hàn Kham không muốn có thêm người khác trong nhà, bởi vì hắn không nghĩ muốn có người quấy rầy đến hắn cùng Dư Giản thân mật.
Nam nhân sắc mặt u ám đi tới, trước kia Dư Giản sẽ còn cảm thấy sợ hãi mà né tránh, nhưng hiện tại cũng không nhúc nhích, chờ nam nhân tới gần.
Hàn Kham nói. " Cậu ở nhà ngược lại là rất an nhàn? "
…… Dư Giản chậm chạp nâng lên một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nói. " Em có thể đi ra ngoài làm việc. "
Dư Giản xác thực không hiểu được ý tứ trong lời nói, nghĩ là Hàn Kham nói như vậy là vì thấy cậu ở nhà quá nhàn rỗi, làm sao biết được câu nói này vừa vặn chạm phải vảy ngược của Hàn Kham.
Nam nhân bóp lấy hàm dưới của cậu, trong mắt như phủ một tầng tơ máu. " Ra ngoài làm việc? Vậy cậu bao xong sủi cảo, tôi sẽ trả cậu tiền. "
Kỳ thật Hàn Kham là đang cực lực khắc chế lửa giận của mình, cố ý hạ cho Dư Giản một bậc thang.
Cằm đau nhức, mi mắt run run giống như là tràn ra một chút nước mắt.
Không biết là nên biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài, chỉ là nghĩ tới mình trước kia một hai đều nghĩ cho là nam nhân, đột nhiên cảm thấy mình thật là rất ngu dốt.
Dư Giản nói. " Anh có thể đi mời người khác. "
Da sủi cảo kỳ thật rất khó làm, còn muốn làm nhân bánh, mỗi lần làm những việc này cậu đều phải phí rất nhiều thời gian, còn rất mệt, thể lực cậu không giống như người bình thường, cúi một hồi liền cảm thấy xương sống thắt lưng đều rất đau, phải tựa vào vách tường bên cạnh nghỉ ngơi một hồi mới lại tiếp tục, kỳ thật mỗi lần cậu đều sẽ làm rất nhiều, bởi vì như vậy mới có thể chọn ra càng nhiều sủi cảo hoàn hảo hơn.
Nam nhân lực đạo nặng hơn, phảng phất như là muốn đem cằm của cậu bóp nát, cậu nghe thấy nam nhân dùng ngữ khí uy hiếp ra mệnh lệnh cho cậu. " Cậu nếu là không làm, tôi liền đem tro cốt mẫu thân cậu vứt. "
……
Dư Giản hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi càng là chua xót.
Vẫn là phải uy hiếp, Dư Giản mới có thể nghe lời, Hàn Kham cảm thấy Dư Giản chính là có nhiều lúc, nói đơn giản thì không nghe, cứ phải đợi đến đều nháo đến khó chịu, mới nghe theo.
Bởi vì mang thai thể lực cũng không giống như lúc trước, Dư Giản ở trong phòng bếp tỉ mỉ nhào bột mì, sau đó làm ra da sủi cảo, từng cái từng cái, chỉ là để làm tốt những thứ này, thời gian đã hơn nửa đêm, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nam nhân an vị trong phòng khách chờ cậu đem sủi cảo làm xong.
Hàn Kham vẫn nghĩ là Dư Giản vẫn sẽ giống như trước, sẽ thận trọng lấy lòng mình, cho rằng Dư Giản trong mắt ngoại trừ hắn thì không còn người nào khác.
Chờ Dư Giản làm xong, đã đến rạng sáng một hai giờ, cậu làm cái gì cũng đều so người bình thường muốn chậm hơn, trước kia cũng không ngoại lệ, vì muốn chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho Hàn Kham, sẽ thức đêm đến khuya.
Hàn Kham để Dư Giản nấu cho hắn một bát, Dư Giản liền vội nấu, sủi cảo lần này nhìn không được đẹp lắm, Hàn Kham bưng lên bát thành phẩm khẽ cau mày, cầm lấy đũa nếm một cái, hương vị lệch mặn.
Toàn thân Dư Giản đều dính bột mì chưa kịp rửa, nhìn rất bẩn.
Nam nhân tiếng nói lạnh lẽo., " Khó ăn như vậy, cậu là cố ý? "
Hàn Kham cho là bao sủi cảo nhiều nhất là mất khoảng hai giờ, nào biết được Dư Giản phải chuẩn bị mất sáu bảy tiếng mới hoàn thành, lần này thành phẩm làm ra lại không bằng trước kia một phần mười.