Hốc mắt cay xè, tim lại càng lúc càng rét run.
Nhiều ngày như vậy Dư Giản đã tạo thành đồng hồ sinh học, năm giờ rưỡi liền tỉnh, không biết ngủ bao lâu, cậu còn có việc làm thêm tại quán ăn, 8 giờ sáng lại đến công ty đi làm, giống như là quên mất nằm bên cạnh còn có thêm một người, nghĩ muốn xuống giường liền đụng phải người bên cạnh.
Hàn Kham giấc ngủ đều rất nhạt, chẳng biết hôm nay vì cái gì ngủ liền ngủ một giấc đến sáng, bị Dư Giản đánh thức, trên mặt đều là không vui, với tới điện thoại đặt ở đầu giường, mở điện thoại lên nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện hiện tại còn chưa đến sáu giờ sáng, sắc trời bên ngoài vẫn đen khịt một màu.
Nam nhân lông mày nhíu chặt, hơi không kiên nhẫn hỏi. " Cậu bây giờ muốn đi đâu? "
Dư Giản hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua.
Thanh âm cậu rất nhẹ. " Em... Em muốn đi làm! "
" Sớm như vậy liền đi? Cậu không phải là chín giờ mới phải đến công ty?? " Hàn Kham chất vấn.
Dư Giản nhận thêm việc làm ở quán ăn, chuyện này ngoài cậu ra không có ai biết hết, hiện tại đầu đều cảm thấy choáng, nghĩ từ trên giường xuống, lại bị nam nhân một phen kéo lấy cổ tay, lại hỏi. " Vẫn là nghĩ muốn sớm một chút đến công ty cùng hắn? "
Đèn đầu giường bị nam nhân bật sáng lên, lúc này Dư Giản mới nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua hắn, hắn tâm khẩu đột nhiên khẽ giật mình, hốc mắt thanh niên sưng đỏ lên giống như vừa mới khóc qua một trận, bờ môi cùng sắc mặt không sai biệt lắm, cánh tay không biết đã đặt bên ngoài bao lâu, giữ tại trong bàn tay đều là lạnh lẽo.
Dư Giản giải thích một câu. " Em đã hứa là sẽ phụ giúp giúp người ta!"
Hàn Kham lúc này mới nghĩ đến, phần tài liệu lúc trước mà trợ lý đưa cho hắn kia, bên trong có ghi Dư Giản ngoại trừ đến công ty của Lục Việt, còn có một phần công việc làm thêm.
Đều đã bám vào Lục Việt, kia một công việc còn không muốn bỏ?
Hàn Kham nói. " Hôm nay cậu thế nào cũng đừng nghĩ đến đi! "
Dư Giản có chút luống cuống, bởi vì là có quan hệ tốt với hàng xóm, đối phương mới cho cậu phần công việc này, bởi vì nằm viện làm trễ nải một đoạn thời gian, lần này cũng là cậu tận lực nói thật lâu, liên tục xác nhận sẽ không xin nghỉ, đối phương mới tiếp tục nhận cậu.
Dư Giản khó có khi muốn tránh khỏi Hàn Kham, khuôn mặt nam nhân băng lãnh. " Phần công việc này về sau cậu không cần phải làm nữa, về phần Lục Việt tôi sẽ xử lý tốt. "
" Nhưng đây là công việc mà em tự dựa vào năng lực của bản thân tìm được!"
" Làm sao, những công việc kia có cái gì tốt, hợp đồng mười năm đổi lấy 20 vạn, còn một phần là giúp người khác bao sủi cảo, những công việc này có thể đào được bao nhiêu tiền? "
……
Nhìn thấy Dư Giản một bộ dáng bối rối, nam nhân khẽ cười nói. " Dư Giản, kỳ thật có đôi khi cậu cũng có thể học tập theo mẹ cậu, cuộc sống liền sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. "
" Ngoan ngoãn đem bảo bảo sinh ra, tôi sẽ cho cậu một trăm vạn, số tiền này so với số tiền cậu nhận được từ những công việc kia là phải hơn rất nhiều, đến lúc đó mẹ của cậu tôi cũng sẽ giúp bà mua một khối mộ địa tốt, cậu tùy thời có thể ghé qua thăm! "
……
Nam nhân mở ra điều kiện xác thực rất mê người, nhưng trong chớp nhoáng này, cậu cũng không biết có nên tiếp tục chấp nhận đối phương hay là không.
Thấy Dư Giản ngây ngẩn cả người, Hàn Kham còn tưởng là chính mình nói thế là đã thuyết phục được đối phương, huống hồ Dư Giản dán lấy Lục Việt, còn không phải bởi vì Lục Việt có tiền sao?
Dư Giản cũng không vùng vẫy, an tĩnh ngồi tại mép giường, Hàn Kham tại sáng sớm liền kêu trợ lý tới thu dọn hành lý của Dư Giản, thu dọn hơn nửa ngày, đồ bị Hàn Kham ném đi ngược lại càng nhiều, quần áo cũ của Dư Giản rất nhiều, kia một cái áo bông màu đen đã mặc không biết bao nhiêu năm, mùa đông trước kia mỗi lần Dư Giản tới tìm hắn, cơ hồ đều mặc cái áo bông này.
Cũng không biết những số tiền kia Dư Giản đã dùng đi nơi nào, có thể tận lực giả trang thành một bộ dạng đáng thương, mới có thể càng khiến người ta cảm thấy đồng tình.
Trước đó khi mẫu thân vẫn còn tại thế, khả năng mỗi ngày đều sẽ mua cho Dư Giản vài bộ quần áo mới, Dư Giản lại thích đem quần áo để dành mặc sau, phảng phất liền có thêm một loại kỳ vọng, chỉ là về sau bị đuổi khỏi Hàn gia, sinh hoạt liền trở nên khó khăn, sau đó Dư Giản đem những bộ quần áo chưa xé mác bán đi đổi lấy tiền sinh hoạt, những chuyện này không có ai biết.
Trợ lý thu thập xong, liền hai vali nhỏ đều không chứa đầy, hắn ngồi xuống trông thấy dưới gầm giường tựa hồ còn có gì đó, Dư Giản khẩn trương từ bên mép giường đứng lên ngăn cản, nói.
"... Tất cả đều chỉ có chút này thôi! "
liền một cái hai mươi tấc rương nhỏ đều không chứa đầy, hắn ngồi xổm người xuống trông thấy dưới giường tựa hồ còn có cái gì, Dư Giản khẩn trương từ mép giường đứng lên ngăn cản, đạo, liền…… Chỉ chút này.
Dư Giản dường như là kiểu người không biết che giấu cảm xúc của mình, đều đem tất cả cảm xúc liền viết lên mặt, rất dễ dàng liền bị người nhìn ra là có gì.
Hàn Kham nói. " Nhìn xem dưới gầm giường còn có cái gì. "
Trợ lý đương nhiên chỉ nghe Hàn Kham, ngồi xuống đem chiếc hộp được đặt ở dưới gầm giường lấy ra, Hàn Kham ra hiệu cho trợ lý mở hộp ra, bên trong tất cả đều là găng tay mũ còn có khăn quàng cổ, cùng một chút bưu thiếp đã phai màu, con gấu bông trước đó cậu tự tay làm thật lâu bị Hàn Kham vứt ngoài cửa, về sau cậu thử hồi lâu nhưng đều không tìm được.
" Những thứ này…… Đều là bị Hàn Kham vứt đi, chỉ là về sau được chính cậu tìm về, toàn bộ đặt trong hộp bảo tồn.
Tất cả những thứ cậu có cùng Hàn Kham có quan hệ, nói chung cũng chỉ có những thứ này, cậu biết nếu là bị Hàn Kham nhìn thấy, chắc vẫn là sẽ bị ném đi, mới có thể gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.
Dư Giản gấp đến muốn khóc lên, thanh âm mang theo giọng mũi. " Cái này…… Những thứ này trước tiên có thể, để lại ở trong nhà. "
Giống như là sợ Hàn Kham sẽ còn ghét bỏ, cậu lại nói. " Em...Em sẽ không lại đưa cho anh nữa!"
Nghe thấy Dư Giản, khuôn mặt nam nhân liền tràn đầy không vui, để lại trong nhà? Chẳng lẽ còn muốn đem những đồ vật xấu xí này đưa cho người khác?
" Loại đồ vật này coi như ném đi cũng không có người muốn, cậu thích thì cứ giữ lại mà dùng! "