Edit + beta: Bella
........................................................................
Rõ ràng là Dư Giản một mực muốn dính lấy hắn, qua nhiều năm như vậy, vô luận hắn làm sao đuổi cũng không đi, nhưng hôm nay Dư Giản lại dám nói coi như hắn và cậu chưa từng quen biết.
Buồn cười.
Hàn Kham nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một bộ tức giận tới cực điểm, nhưng người chọc hắn tức giận hiện tại lại đang yên tâm thoải mái nằm trong ngực một tên nam nhân khác.
Quả nhiên chỉ cần có tiền, bất luận là ai cũng đều có thể mua được Dư Giản.
Hàn Kham cảm thấy không cần thiết bởi vì một người không đáng chú ý mà tức giận.
Nam nhân đem cửa sổ xe hạ xuống, qua hồi lâu tâm tình mới chậm chạp bình phục, chỉ là sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn đang đợi chuông điện thoại vang lên, đợi Dư Giản gửi cho hắn một tin nhắn giải thích. Trước đây mỗi khi hắn và cậu sảy ra mâu thuẫn, đều là cậu chủ động xin lỗi hắn. Hắn đã cho cậu cơ hội, là cậu tự không bắt lấy.
Coi như mỗi người một ngả, hắn cũng không tổn thất gì.
Nghĩ như vậy, Hàn Kham liền đem sự việc vừa phát sinh trong bệnh viện vừa rồi xem như chưa từng tồn tại.
Về Dư Giản…… Bất quá chỉ là đã từng là một bạn giường mà thôi!
Đối phương về sau thế nào, cũng không liên can đến hắn. Dù sao thì giữa hắn và cậu cũng đã triệt để phân rõ giới hạn.
Trong lòng giống như là mọc ra một cục u, khiến cho mỗi lần nhớ tới liền cảm giác như cổ họng bị nghẹt lại.
Vừa nãy khi bụng Dư Giản lộ ra, dựa theo độ cong, chắc là cái thai đã khoảng ba tháng.
Nhưng ba tháng trước đó, Dư Giản đều ở trên giường của hắn.
Cho nên thời điểm đang ở cùng hắn, Dư Giản thế nhưng vẫn giữ quan hệ với người khác.?
Thật không biết xấu hổ!
Nhưng trong đầu lại mơ hồ xuất hiện một cái suy nghĩ, khiến Hàn Kham ngày càng cảm thấy hoang đường. Khoảng thời gian này số lần Dư Giản ở lại chỗ hắn cũng phải lần một lần hai.
Cũng không khả năng……
Trong đầu lặp đi lặp lại tự nói với chính mình, đừng có lại suy nghĩ đến Dư Giản nữa, vừa chậm chạp lại không thông minh, một chút việc nhỏ đều làm không tốt, qua nhiều năm như vậy lần nào xếp hạng cũng là từ dưới đếm lên. Nếu đem cậu đặt trong đám đông khẳng định không có lấy một chút nổi bật.
Không cần thiết phải suy nghĩ nữa.
Hàn Kham lắm khi không muốn về nhà, một mình lái xe đi khắp L thị rộng lớn. Mục đích trống không. Chờ đèn đỏ vài chục giây, điện thoại liền nhận được một cái tin nhắn, là Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn gửi cho hắn một tấm ảnh chụp chung với Kiều Nguyên. Giống như mèo trộm được cá, liền đi khoe khoang khắp nơi.
Vòng bạn bè đều ầm ĩ cả lên.
Hàn Kham sớm đã block Ninh Tu Viễn rồi, chỉ là không nghĩ tới Ninh Tu Viễn thế nhưng lại còn gửi riêng cho hắn.
Ninh Tu Viễn nói. " Vợ của tôi ngủ thiếp đi trong lòng tôi, az, tiểu Mặc hiện tại đang ở trong phòng khách bồi em gái cùng nhau chơi đùa! Một nhà bốn người thật là tốt.
Anh thấy sao? Đàn ông có gia đình chính là sinh hoạt ngày càng phong phú. Anh nói xem anh đến bây giờ ngay cả một đối tượng cũng không có, là muốn độc thân đến già?
Tôi cùng Kiều Nguyên là không có khả năng sẽ chia tay, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không có khả năng xảy ra. Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đừng cho là tôi không nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho vợ tôi! Tôi chỉ là không muốn em ấy không vui nên mới không làm lớn chuyện. Anh cũng đừng cho là tôi sẽ tình nguyện tha thứ cho một tên nam nhân khác mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào vợ của mình!. "
Ninh Tu Viễn mở miệng một tiếng vợ hai tiếng vợ, nói chuyện rất có thứ tự, nhưng thực tế trước mặt Kiều Nguyên lại……
Kiều Nguyên hôm nay đúng thật là rất mệt mỏi, buổi chiều trở về liền theo Ninh Tu Viễn lái xe đến nhà trẻ đón Ninh Mặc, đứa nhỏ này nhìn thấy Kiều Nguyên liền ôm lấy Kiều Nguyên không chịu buông tay, giống như quả cân treo trên người.
Ninh Tu Viễn ở bên cạnh nhìn đến đau lòng, muốn đem Ninh Mặc từ trong ngực Kiều Nguyên kéo ra, cũng không biết là ở nhà trẻ ăn cái gì, Ninh Mặc hiện tại đã cao lớn hơn không ít, nhưng trên mặt vẫn như cũ toàn là thịt, hai bên má đều múp múp. Còn rất cao hứng ghé vào tai Kiều Nguyên nhỏ giọng nói không muốn daddy ôm.
Không biết con trai là học xấu từ ai.
Ninh Tu Viễn tức thì tức, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Mặc chiếm lấy Kiều Nguyên, đến khi đang đi dạo ở công viên nhìn thấy một nhóm các bạn nhỏ mới chịu buông tay.
Ninh Tu Viễn kinh ngạc một chút, không đến hai giây, nhóm bạn nhỏ kia nhìn thấy Ninh Mặc,một mực nhắc tới ca ca.
Không biết vì cái gì, Ninh Tu Viễn mơ hồ có một loại cảm giác không được tốt lắm.
Hắn cho Kiều Nguyên một câu hỏi.
Kiều Nguyên lặng lẽ nhìn hắn, nói. " Đừng tưởng rằng ai cũng đều giống như anh! "
Thôi bỏ đi! Hắn hiện tại, trên người đều là tội ác.
Đoạn thời gian trước hai người lái xe đi ngang qua trường học, trông thấy bên kia ven đường có mấy tên nam sinh cao lớn đang đánh mắng một nam sinh nhỏ gầy khác.
Ninh Tu Viễn tinh thần trọng nghĩa xông
lên, chưa đến hai giây liền đem đám nam sinh cao lớn kia đánh đuổi đi.
Nghĩ là đã làm được chuyện tốt, lời nói vừa đến bên miệng, Kiều Nguyên không nhanh không chậm nói." Anh trước kia so với bọn nó cũng chẳng khác bao nhiêu! "
……
Ninh Tu Viễn chỉ có chọn im lặng. Cho nên mấy ngày nay phiền muộn nhiều đến tích thành một khối, dù sao thì cũng phải tìm người đến tiếp nhận.
Thế là hắn liền chọn Hàn Kham, đoán
không chừng Hàn Kham còn vì thế mà muốn hắn cùng Kiều Nguyên chia tay.
Bây giờ trong nhà việc lớn việc nhỏ trên cơ bản đều phải hỏi qua Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn dưới tình huống bình thường cùng vật được bài trí không kém là bao, bất quá hắn cam tâm tình nguyện.
Hàn Kham đều lười muốn phản ứng Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn nói đến hăng say, bình thường hắn cũng không phải người nhiều chuyện chủ yếu là vì đã kìm nén quá lâu, lại đối Hàn Kham nói.
" Không bằng để tôi giới thiệu người cho anh? "
" Tôi cảm thấy công ty anh có một trợ lý cũng không tệ, thời điểm cùng tôi nói chuyện công việc đều rất trầm ổn, có khi là sẽ hợp với anh. Khuyên anh nên suy nghĩ một chút! "
" Nếu như anh khẩu vị đặc biệt, trong công ty không phải là còn có một a di quét dọn vẫn luôn độc thân sao? "
" Quán ăn nhỏ đối diện với công ty của anh có một đại ca cũng không tệ. Chỉ là hơi mập! "
Ninh Tu Viễn đem những gì mình có thể nghĩ đến,bất luận nam nữ già trẻ toàn bộ đều đề cử cho Hàn Kham.
Hàn Kham thấy phiền, trực tiếp xóa bỏ bạn bè, bên tai lúc này mới yên tĩnh.
Ninh Tu Viễn người này chính xác là có bệnh. Luôn ở trước mặt hắn chứng minh sự tồn tại. Nếu như hắn gặp được Kiều Nguyên sớm hơn một chút, có lẽ hiện tại đã khác.
Nhưng coi như là hắn gặp được Dư Giản trước, hiện tại Dư Giản lại cùng người khác chung một chỗ!?
Trong đầu trống rỗng liền xuất hiện ý nghĩ này, Hàn Kham lập tức trầm mặt xuống. Dư Giản làm sao có thể so sánh với Kiều Nguyên được.?
Đem xe lái về nhà, sau khi rửa mặt liền nằm ở trên giường, chỉ là trong đầu theo bản năng nhớ tới trước đó hắn và cậu đã từng cùng nhau triền miên trên chính chiếc giường này.
Dư Giản sẽ không cự tuyệt hắn, từ khi xác nhận là bạn giường, về sau mỗi tối thứ sáu Dư Giản đều sẽ đến tìm hắn.
Ngày thứ hai hắn không đưa Dư Giản về, nhiều hơn chính là để thanh niên đứng một mình dưới lầu gọi một chiếc taxi.
Chỉ là mỗi lần sau khi xong tính sự, Dư Giản kiểu gì cũng sẽ hỏi hắn một vấn đề ngây thơ đến cực điểm, hắn đều chẳng muốn đáp lại cậu.
Có một lần, Dư Giản ghé vào tai hắn thì thầm nói.
" Mẹ em nói…… Chỉ có người yêu mới có thể……"
Dư Giản vẫn chưa nói xong, hắn đã cắt ngang. " Cậu cảm thấy tôi và cậu là người yêu sao? "
…… Dư Giản không trả lời, bị làm đến mất hết sức lực, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn.
" Hiện tại quan hệ thế nào cũng đều không có, chỉ là người làm ấm giường,cậu sẽ không cho là, tôi ngủ với cậu vài lần liền muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu?! "
" Không phải!... " Dư Giản nhỏ giọng thì thầm, trong con ngươi đều là buồn bã cùng thất vọng.
Sinh hoạt vẫn bình thường như mọi ngày, cũng không có khả năng bởi vì thiếu đi ai đó liền không vượt qua nổi.
Nhưng trong lòng một khi đã có nghi hoặc, liền sẽ như dây leo điên cuồng lan tràn ra.
Hắn sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng đứa nhỏ trong bụng Dư Giản là của hắn. Nhưng đoạn thời gian kia, xác thực là Dư Giản cùng hắn ngủ qua không ít lần.
Qua nửa tháng, vẫn là nhịn không được muốn trợ lý đi nghe ngóng tin tức của Dư Giản rồi báo lại cho hắn.
Liên quan đến Giản, còn có là thế nào quen biết Lục Việt, toàn bộ đều phải tìm cho hắn.
Hàn Kham cứ nghĩ hẳn là sẽ tìm được một chút chứng cứ chứng minh việc Dư Giản câu dẫn người khác, nhưng nhìn đến tài liệu mà trợ lý đưa đến, lông mày liền nhăn càng thêm nhăn.
Dư Giản quen biết Lục Việt, là lúc hắn đi tây nhai tìm Dư Giản ngày đó.
Trong lòng đã sớm đã gắn cho Dư Giản một lạc ấn, cho nên bất luận đối phương giải thích thế nào, cũng đều là nói dối,
Trước đây Dư Giản đúng là bị người ta lừa gạt, giống như đồ ngốc, nói chuyện đều không ai để ý, liền cảm thấy không ổn, muốn rời đi, nhưng là đâu có dễ như vậy! Điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho hắn. Không bao lâu sau đó cánh cửa vốn đang đóng kín liền bị người không lưu tình một cước đá vang, Dư Giản được người cứu ra, chờ hắn xong việc đi đến liền nhìn thấy Lục Việt đang trấn an cảm xúc của Dư Giản.
Hắn lại không biết, lúc ấy sau khi say rượu động tác thô bạo, khiến Dư Giản gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Máu của Dư Giản thuộc loại máu hiếm, cũng là Lục Việt cố ý đi tìm bác sĩ xin hiến máu cho Dư Giản.
Hai mươi vạn tiền của Lục Việt là mua thời gian mười năm của Dư Giản, nhưng cũng chỉ là vỏn vẹn một ít công việc trong công ty, thân thể khôi phục chút ít, Dư Giản còn ở bên ngoài tìm thêm việc làm, sáng sớm liền tới giúp quán ăn làm sủi cảo, thời gian rảnh rỗi liền đến bệnh viện chăm sóc mẫu thân, khó trách…… Đoạn thời gian kia Dư Giản liền ít quan tâm đến hắn.
Hàn Kham khi đó còn tưởng là Dư Giản tìm được người mới liền đối với hắn thái độ qua loa.
Cả ngày làm việc liên tục không nghỉ suốt mấy ngày mấy đêm, người khác từ trong công ty tan tầm, Dư Giản cũng từ trong công ty tan việc, chưa từng ngồi qua xe của Lục Việt, cũng chưa từng đi đến nhà của Lục Việt, hai người chạm mặt thời điểm nhiều nhất là ở công ty, số lần đơn độc ở chung cực ít, trên cơ bản toàn bộ thời gian của Dư Giản đều là ở bệnh viện.
Trừ những việc này ra cùng sinh hoạt hàng ngày vụn vặt, người Dư Giản tiếp xúc qua nhiều nhất chỉ có Hàn Kham.
Trợ lý kỳ thật là run như cầy sấy, hắn hoàn toàn không có nghĩ đến Hàn Kham sẽ yêu cầu hắn đi điều tra quan hệ của Dư Giản với Lục Việt lại không nghĩ đến thế mà lại tra ra được tổng tài của mình.
Những ngày này Hàn Kham đều không giao công việc cho hắn, liền để hắn chuyên môn làm tốt chuyện này, nhất định phải thật tỉ mỉ, lấy kinh nghiệm cùng năng lực làm việc của hắn, muốn điều tra những việc này cũng không phải là việc rất khó.
Qua hơn mười phút Hàn Kham mới lên tiếng. " Cậu đi ra ngoài trước đi! "
Trợ lý một lát cũng không dám lưu lại thêm liền rời đi, hắn nghe ra được, ngữ khí của Hàn Kham cùng ngày xưa có chút khác biệt, không phải nổi giận vì hắn làm việc không tốt, cũng không phải là nghiêm túc giao việc cho hắn, thanh âm thậm chí nhiều hơn mấy phần bối rối.
Đem tư liệu trong tay một mạch xem hết. Hàn Kham ngả người ra sau, đem lưng tựa vào ghế, nhất thời không biết nên như thế nào!
Dư Giản mang thai…… Thật sự là con của hắn sao?