Edit + beta: Bella
.........................................................................
Lúc quay lại bệnh viện vì để tránh bị nhìn ra trạng thái không ổn, Dư Giản liền ngồi lại trên ghế ngoài công viên, cũng không biết đã qua bao lâu. Trong đầu hiện lên thật nhiều hình ảnh cậu cùng Hàn Kham.
Những năm gần đây, thái độ của Hàn Kham đối với cậu vẫn luôn là lãnh đạm như nhau. Dù có nhìn thấy cậu cũng sẽ làm như không thấy, trước mặt cậu bước nhanh qua.
Dư Giản vẫn là ngốc hề hề hướng nam nhân nói chuyện, chỉ là nam nhân vẫn rất ít để ý tới.
Trước kia vẫn còn rất tốt. Trong lòng luôn nuôi hy vọng, qua một thời gian nữa liền tốt lên thôi!
Nhưng đều đi qua nhiều năm như vậy, hai người cũng coi như là cùng trước kia có chút đột phá, tuy rằng cậu vẫn chưa thể hiểu hết về Hàn Kham, nhưng mà..... Không lâu trước đây cậu đã từng ngủ trong phòng của Hàn Kham, còn cùng hắn làm qua những việc chỉ có các cặp yêu nhau mới làm.
Dù vậy, Dư Giản vẫn là tự động xem nhẹ việc Hàn Kham đem cậu nhìn thành người khác, chỉ là không muốn bản thân đem sự không vui của mình phơi bày ra mà thôi.
Nhưng đôi mắt lại không tự giác đỏ lên, cực kỳ giống một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, bởi vì đối phương tìm được niềm vui mới, rốt cuộc không cần đến cậu nữa.
Nhịn không được cảm giác muốn khóc, có lẽ là bởi vì đã quá muộn, trên đường im lặng không bóng người, Dư Giản hơi cúi mặt, bả vai liền run run, tuy rằng rất nhiều lần cậu đều đã nếm qua cảm giác khổ sở, nhưng hiện tại lại giống như lần đầu tiên. Nghĩ muốn dùng tay đem nước mắt lau khô, nhưng chính là ngăn không được, nước mắt liền theo mặt xuôi xuống.
Ở phương diện tình cảm, Dư Giản chính là ngốc đến đáng thương, lúc trước cũng chỉ nghĩ rằng chính mình đối với Hàn Kham là ngưỡng mộ cùng sùng bái, nhưng hậu tri hậu giác lại phát hiện, loại này cảm tình có lẽ đã sớm vượt qua điều cậu nghĩ.
Dư Giản ngốc một hồi, thẳng đến khi điện thoại trong túi vang lên, Lục Việt hỏi cậu hiện tại đang ở chỗ nào.
Tùy tiện nói ra một địa điểm,.... thanh âm Lục Việt như rất vội, nói cậu mau đến bệnh viện ngay đi.
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng đứng dậy hướng bệnh viện chạy tới. Mẫu thân cậu bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ nói người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lúc Dư Giản đuổi tới bệnh viện, đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Lục Việt càng thêm sốt ruột hỏi cậu. “ Cậu rốt cuộc là đã đi đâu? ”
..... Dư Giản nửa ngày đều nói không nổi một câu, mẫu thân luôn mãi nói rằng cậu đừng đi tìm Hàn Kham nữa. Lục Việt cũng nói cậu ngốc. Đã không bắt được gà lại còn mất nắm gạo. Vì vậy ở trước mặt cậu Lục Việt chẳng biết sợ ai, luôn miệng nói Hàn Kham là tên khốn.
Thấy vẻ mặt của Dư Giản, Lục Việt càng thêm rõ ràng.
Một lúc sau Dư Giản hơi nâng mặt lên, lúc này Lục Việt mới phát hiện đôi mắt Dư Giản có chút sưng, rõ ràng là đã khóc một lúc lâu.
Dư Giản tuy rằng mềm yếu, cũng không phải là dạng người dễ khóc. Cậu bị mọi người trong công ty cô lập, lý do Lục Việt cũng đã nghe qua. Hắn chính là muốn nhìn qua một chút phản ứng của Dư Giản. Nhưng cậu lại bình thản đến lạ. Xem như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ chú ý làm việc của mình.
Bị đuổi ra khỏi Hàn gia, năm lần bảy lượt bị Hàn Kham đem quà cậu cẩn thận chuẩn bị vứt đi, vì khuyên hắn làm hoà với cha Hàn, cậu đã cố gắng....
Chỉ là chẳng nói được đến hai câu liền bị hắn đuổi đi.
Những chuyện này cũng không đến nỗi khiến cậu muốn khóc, không giống như hôm nay. Đều là khổ sở đến muốn khóc.
Lục Việt không tiếp tục hỏi Dư Giản nữa, chỉ nói. " Tình huống hiện giờ của cô..... Cậu nếu là muốn khóc thì tôi cho phép cậu dựa vào vai tôi mà khóc! "
Dư Giản giọng nói đều có chút nghẹn. " Cảm ơn anh! "
"..."
Dư Giản đứng ngây ra ở cửa phòng cấp cứu, thấy cửa vẫn chưa mở, trong đầu đều trống rỗng, cả người lâm vào cảm giác mãnh liệt bất an, cảm giác như sàn nhà dưới chân sẽ sập bất cứ lúc nào. Đem cậu cuốn đi.
Trên thế gian này, chỉ có mẫu thân là người ở cạnh cậu lâu nhất, từ khi có nhận thức, sinh hoạt hàng ngày đều là mẫu thân giúp cậu an bài.
Sơ trung, Dư Giản đều là cố gắng học tập. Nghĩ giải lao 10 phút người khác đều là ở ngoài hành lang vui đùa, nhưng cậu lại ngồi ở bàn học cẩn thận ôn lại kiến thức lão sư vừa giảng, lại không biết vì cái gì, thành tích của cậu vẫn luôn rất kém, cao trung chỉ có thể học tại trường kém nhất.
Tâm tình không vui liền không muốn ăn cơm, cũng chỉ có mẫu thân sẽ an ủi cậu, nói với cậu thành tích kỳ thật không quan trọng, nàng đã sớm giúp cậu tìm được một trường cao trung tốt.
Dư Giản khi đó không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Chỉ yên lặng nghe theo sắp xếp của mẫu thân. Sau đó Hàn Kham càng thêm không muốn nhìn thấy cậu.
Dư Giản trời sinh tính chậm hơn bình thường, so với người bình thường dù đã cố gắng gấp mười nhưng kết quả thu lại cũng không có gì quá ấn tượng. Vì không muốn cậu cảm thấy không vui, mẫu thân luôn là cố gắng không tạo áp lực cho cậu.
Thân thể Dư Giản hình như không ổn lắm, cái gì cũng ăn không vào, Lục Việt liền mua cho cậu một ít canh thanh đạm hoặc là cháo. Dư Giản ăn hai miếng xong liền không muốn ăn nữa. Rõ ràng dạ dày luôn trống không,còn luôn sinh ra cảm giác muốn nôn, như là muốn đem toàn bộ đồ trong bụng đều nôn ra.
Mẫu thân Dư Giản tình trạng thật sự không ổn lắm, trái tim hoạt động không ổn định, tùy thời đều có xảy ra chuyện.
Lục Việt lại càng quan tâm đến Dư Giản nhiều hơn, thấy Dư Giản lại nôn ra, cười nói. “ Sao tôi lại thấy cậu giống như là đang ốm nghén vậy?...”
Dư giản sắc mặt mờ mịt nhìn thoáng qua Lục Việt, không rõ là hắn đang nói chuyện gì.
Nghe Lục Việt nói như vậy, Dư Giản có chút tức giận, như thế nào thì cậu cũng là nam... Cơ thể vẫn luôn không ổn, cứ cách đoạn lại sinh bệnh, cậu đã tập mãi thành quen.
Lục Việt lại nói, “ Dù gì thì cũng đang ở bệnh viện còn gì! Không bằng cậu cứ đi kiểm tra một chút, tốn bao nhiêu tôi sẽ trả! Tôi chính là nhịn không được người khác ở trước mặt tôi ốm yếu! "
" Tôi không sao! Không cần phải kiểm tra đâu! "
Dư Giản kỳ thật rất sợ phải kiểm tra sức khỏe, nếu như không biết còn có thể yên tâm thoải mái, nhưng lại từ chỗ bác sĩ biết được bệnh tình của mình. Liền minh bạch. Chính mình cùng người khác không giống nhau.
Lúc trước ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài cùng đồng học dạo chơi, sau lại để tránh làm cho mẫu thân lo lắng, liền không ra ngoài nữa.
“Tôi không kiểm tra... " Dư Giản lặp lại lần nữa. Cậu rất rõ cơ thể mình là dạng gì.
Lục Việt vừa mới 25 tuổi mà Dư Giản vào tháng sau đã là 28 tuổi. Chỉ là nhìn cậu giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
Dư Giản sợ kiểm tra, sợ bác sĩ đột nhiên tuyên án, cậu cách ngày chết chỉ còn bảy ngày.
Lục Việt khuyên hơn nửa ngày, Dư Giản như là một con ốc sên đem chính mình cuộn tròn vào trong vỏ, mặc cho Lục Việt có nói thế nào, cậu đều không nghĩ
sẽ đi kiểm tra sức khoẻ. Lục Việt cuối cùng cũng sợ cậu, nói. " Cậu sao lại nhát gan như vậy?! "
Kỳ thật những lời này, đơn giản chính là muốn khiến cho Dư Giản phải tức giận, nhưng Dư Giản lại nói.
" Tôi vốn là rất nhát gan! "
Cậu nếu lá gan có thể lớn hơn một chút, hẳn là có thể chất vấn Hàn Kham vì cái gì mang người về nhà.
Nhưng Dư Giản chính là trời sinh tính tình mềm yếu.
Lại cách một tuần, lần này Hàn Kham không có mang người khác trở về, tan làm liền về nhà, thậm chí còn cố ý đem cửa mở ra một đoạn nhỏ, chính mình thì
ngồi ở trên sô pha lật một quyển tạp chí kinh tế tài chính, hắn còn không cảm thấy chính mình là cố tình ngồi ở đây chờ Dư Giản đến.
Chỉ là sắc trời đã tối. Hàn Kham nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, sắc mặt gắn đầy khói mù.
Dư giản cơ hồ mỗi lần đều là buổi chiều 6 giờ rưỡi liền đến nhà hắn, có khi còn mang theo một ít rau dưa củ quả gì đó, như là đem nhà hắn trở thành nhà của cậu.
Nhưng hiện tại thời gian đã 8 giờ tối, lần trước Dư Giản không đến, trước tiên liền gửi một cái tin nhắn, thật cẩn thận như sợ hắn sẽ sinh khí, hắn nhìn thoáng qua liền không để ý nữa. Ngày hôm sau Dư Giản liền tại trước cửa nhà hắn cố ý đợi hồi lâu.
Nhưng từ khi hắn đuổi cậu đi, liền không còn nhận được tin nhắn nào.
Lật tin nhắn ra, cơ bản đều là Dư Giản chủ động gửi cho hắn, số lần hắn hồi âm đều ít đến đáng thương. Lần hồi âm duy nhất trước đó là 1 năm trước,khi đó Dư Giản nói muốn mang sủi cảo tới cho hắn, hỏi hắn khi nào có thời gian.
Tin nhắn gần nhất Dư Giản gửi là thứ 6 tuần trước.
Hàn Kham đem những tin nhắn kia lặp đi lặp lại nhiều lần nhìn.
Năm mới vui vẻ ^_^,anh có muốn ăn sủi cảo không?! Em vừa làm xong! Có thể lập tức mang qua cho anh!...
Sự việc không phải như anh nghĩ đâu... Có người gọi điện thoại cho em nói là có công việc muốn giới thiệu cho em,nên em mới đi! Em không biết hắn là lừa đảo... Về sau có người tốt bụng đã giúp em thoát ra.... Cảm phiền anh có thể đến đây một chuyến không? Thật xin lỗi!!!!!
Xin lỗi. Em không biết bản thân mình bị sao nữa!? Không biết sao lại cứ gây phiền phức đến anh! Hy vọng anh đừng sinh khí! Em sẽ cố gắng sửa đổi! Xin lỗi.....
Hôm nay em không thể qua chỗ anh được, mẹ em không được khỏe, em phải ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.... Xin lỗi......
Thật sự rất xin lỗi.......
......
Tin nhắn Dư Giản gửi đến, 10 câu thì hết 9 câu đều là xin lỗi.
Lúc trước Dư Giản cơ bản là gửi cho hắn khá nhiều tin nhắn. Nhưng sao khi bị hắn cào nhào, số lượng tin nhắn liền giảm xuống. Chỉ khi hết biết phải làm sao hoặc sự tình nguy cấp mới có thể gửi tin nhắn cho hắn.
Dưới tình huống bình thường, Dư Giản đều là ngồi trước cửa đợi hắn, cụ thể là đợi bao lâu, Hàn Kham không rõ. Những chuyện này cũng chỉ mình cậu biết.
Đồng hồ điểm 8 giờ rưỡi. Theo bản năng cứ cách một hồi lại nhìn đồng hồ, rõ ràng là chưa qua bao lâu.
Dư Giản thế nào mà hôm nay lại không có gửi tin nhắn cho hắn.
Hàn Khan có chút bực bội, từ trên ghế sofa đứng lên, đi lên phía trước đem cửa mở ra, bên ngoài vẫn như cũ không bóng người.
Dư Giản trước kia đều là ngồi trước cửa nhà đợi hắn, hiện tại vị trí này lại trống không.