Edit + beta: Bella
.....................................................................
Bị Hàn Kham nhìn chằm chằm khiến Dư Giản cảm thấy không thoải mái lắm. Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, bị hắn chất vấn như vậy cậu cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng!
Toàn thân căng thẳng, hơn nửa ngày mới chậm nói. " Em... Em không có trách anh! "
Cậu tại sao lại đi trách Hàn Kham được. Bên cạnh có người nói không tốt về Hàn Kham cậu liền nói lại, không cho phép nói xấu hắn.
Hàn Kham khinh miệt cười. " Cho nên cậu liền đem bản thân bán cho hắn? "
Dư Giản không hiểu lời của Hàn Kham nghĩa là gì, nghĩ hắn là đang nói đến hợp đồng 10 năm kia, cậu nhẹ gật đầu.
Nhận được câu trả lời của Dư Giản.
lồng ngực Hàn Kham như sắp phát nổ.
Rõ ràng là không ngừng tìm cách lấy lòng hắn thế mà vừa quay lưng liền có
người khác.
Hắn rất bài xích Dư Giản, nhìn thấy cậu ôm theo hy vọng hướng hắn mà tới, cảm thấy cậu đáng thương lại buồn cười.
Khinh miệt nhưng lại như đã quen việc Dư Giản ngẫu nhiên sẽ luôn xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng từ khi hắn đuổi Dư Giản đi liền nửa tháng sao không có lấy tin tức khiến hắn không khỏi khó chịu.
Biết là nằm viện sẽ tốn rất nhiều tiền nên sau khi truyền dịch xong, Dư Giản liền muốn xuất viện.
Khó có được lúc Hàn Kham ở lại thật lâu, giống quá khứ không hề giống nhau. Hắn chỉ ngồi một chỗ nhìn Dư Giản.
Bác sĩ khuyên cậu nên ở lại theo dõi thêm, nhưng cậu từ chối. Cậu hiện tại đã có việc làm nếu như nghỉ quá lâu sẽ dẫn tới tình huống không tốt.
Hàn Kham đánh giá Dư Giản một hồi, thấy không tệ. Hắn cũng không quá kén chọn, thế nhưng là hắn ngại những người ở quán bar không được sạch sẽ. Dư Giản vừa vặn thích hợp, chỗ đó cũng rất chặt. Nghĩ đến tư vị tối đó, ban đầu cậu còn khóc lóc,khước từ hắn mấy lần nhưng sau cùng vẫn là mềm mại tùy hắn ngoạn.
Hàn Kham cẩn thận suy nghĩ qua.
Dư Giản đi đến trước mặt hắn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cậu cùng Hàn Kham quan hệ thật sự là không tốt. Rất nhiều lần cậu đơn phương đi tìm hắn nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Bây giờ Hàn Kham lại đang ngồi trong phòng bệnh, dùng một loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu không rét mà run. Ánh mắt ấy như là đang xem xét thật kỹ một món hàng, dù Dư Giản có ngốc, cậu vẫn nhận ra.
Bên ngoài trời đã tối,bác sĩ khuyên là nên để ngày mai hãng xuất viện.
Phòng cậu ở là phòng VIP, chỉ có mình cậu là bệnh nhân. Hiện tại cậu và Hàn Kham coi như là đơn độc ở chung.
Cái này đại khái là... Dư Giản không rõ Hàn Kham đang nghĩ gì, qua nửa ngày mới ngốc nghếch nghĩ ra một chủ đề.
" Anh đã cơm tối chưa? "
" Đã ăn! "
Chủ đề này kết thúc, cậu liền không biết nên nói gì, thuận tiện nói " Hình như là muộn rồi! "
" Cậu là đang đuổi tôi đi sao?
Dư Giản vội vàng lắc đầu. " Không Phải! "
Cậu làm sao có thể đuổi Hàn Kham đi được chứ?! Bầu không khí liền trở nên lúng túng.
Hàn Kham đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của Dư Giản, tỉ mỉ quan sát. Ngũ quan Dư Giản cũng không tệ, có lẽ là vì được bảo hộ quá kỹ càng, làn da vừa trắng vừa mịn, xúc cảm chạm vào cũng rất thoải mái. Mặc dù với khả năng của Dư Giản sẽ không dễ tìm được việc làm nhưng chỉ dựa vào vẻ bề ngoài này,liền không thiếu người nguyện ý cho cậu tiền.
"Nếu cậu thiếu tiền như vậy thì không có lý nào mà tôi lại không giúp cậu! "
?.... Trên mặt Dư Giản nhiều hơn một phần nghi hoặc.
Hàn Kham cười nói. "" Cậu không phải rất thích đến tìm tôi sao? Cứ để cậu về tay không như vậy hay là tôi cho cậu một phần thù lao! "
" Về sau mỗi buổi tối thứ 6 và thứ 7, thời gian của cậu đều là của tôi! "
Nếu như Dư Giản đã không muốn nghỉ việc thì hắn cũng không rảnh mà đi quản chuyện của cậu.
Bên cạnh Dư Giản là người nào thì cùng hắn có quan hệ gì đâu.?
Trước đó lúc vừa đi tới trước cửa liền nhìn thấy Lục Việt đối Dư Giản hỏi han ân cần, mặt hắn liền trầm xuống. Coi như là Dư Giản sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn thì hắn cũng nên như thường lệ không bị ảnh hưởng.
Lời vừa nói ra, Hàn Kham chính mình không dám tin, rõ ràng là muốn cùng Dư Giản đoạt tuyệt quan hệ. Thế nào mà lại.
Dư Giản vẫn còn ngốc hề hề, nghĩ là Hàn Kham cuối cùng cũng thay đổi cái nhìn về cậu, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên tia vui vẻ.
" Em... Em thật sự có thể đến gặp anh sao? "
" Đương nhiên! "
Chỉ cần ngữ khí Hàn Kham ôn hòa một chút, cậu liền sẽ thuận theo.
Đối với Dư Giản mà nói đây là một tin tốt, như là sông băng quanh năm cuối cùng cũng có dấu hiệu muốn tan. Trước kia cậu chỉ có thể vụng trộm đứng ở một nơi xa mà quan sát nam nhân. Sợ khi đến gần liền bị đuổi đi. Nhưng hôm nay nam nhân lại chủ động nói muốn cậu đi gặp hắn.
Dư Giản chỉ nghe hiểu nghĩa trên lời nói, hàm ý sâu xa cậu không biết. Thậm chí đến một câu chất vấn cũng không có.!
Sau khi Hàn Kham đi về, Dư Giản liền cao hứng đem chuyện chia sẻ cho người quen.
Lục Việt từng thuận miệng nói Hàn Kham tuyệt đối không có gì tốt, về sau Dư Giản không nghĩ tới là sẽ cùng hắn tán gẫu. Sau khi tới công ty hai người đều là cúi đầu không gặp, ngẩng đầu không thấy. Về sau Lục Việt liền thường xuyên bắt cậu làm trò cười, vì vậy liền chậm rãi mà quen.
Hắn để ý đến Dư Giản.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Lục Việt cố ý đến đón thư ký nhỏ của hắn đi làm. Nói là đi làm, chẳng bằng nói là Lục Việt chỉ muốn Dư Giản ở bên cạnh hắn, giúp hắn tiêu bớt đi chuyện buồn mà thôi.
Biết tình trạng cơ thể của cậu, Lục Việt liền ở trong bệnh viện mua một ít thuốc, nói là cho hắn dùng nhưng hiện tại không cần nữa.
Dư Giản có chút không nỡ. " Đắt như vậy! Sao anh có thể dễ dàng vứt đi!? "
" Vậy làm sao bây giờ? Cơ thể tôi hiện tại rất tốt. Nếu dùng những thứ này nói không chừng còn phải nhập viện cũng nên! Nhưng là cũng không có ai cần, cứ việc vứt đi là xong! " Lục Việt khuôn mặt đau khổ, liền dễ dàng lừa được Dư Giản tin hắn.
Dư Giản cẩn thận hỏi. " Anh thật sự sẽ vứt đi sao? "
" Cậu sẽ không phải là cho rằng tôi đang nói đùa chứ?! "
Nghe Lục Việt nói, trong lòng Dư Giản liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đồng tử đen nhánh sinh ra một điểm lấy lòng. " Vậy tôi có thể nhặt lên dùng không? "
Cũng không dám nói Lục Việt cứ để lại cho cậu, coi như đồ bị ném đi, cậu nhặt lại là được.
Đôi khi Dư Giản tỏ ra là bản thân
không ngốc. Vì không muốn làm phiền đến ai. Mỗi lời nói cùng hành động đều hèn mọn đến cực điểm.
Lục Việt thần sắc hơi ngưng lại. Người như Dư Giản là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Trước đó anh trai hắn có chơi đùa qua rất nhiều người, những người kia nếu không phải muốn vàng bạc đá quý thì là muốn tranh giành sự sủng ái. Huyên náo như đang mở hội vậy.
Hắn cảm giác Dư Giản không phải là loại người cố tình tỏ ra lương thiện, là bởi vì được bảo bọc quá kỹ, chưa nhiễm bụi trần nên mới sạch sẽ thuần túy như tờ giấy trắng vậy. Khiến người ta chỉ muốn khi dễ cậu.
_
Cuối cùng chờ sau khi Lục Việt đem thuốc ném vào trong thùng rác, Dư Giản mới cẩn thận đi nhặt lại.
Lục Việt mua đều là thứ tốt nhất, chỉ qua 2 ngày sắc mặt Dư Giản đều đã tốt hẳn lên. Nhìn bản thân trong gương, phát hiện không có điểm nào bất thường, Dư Giản mới dám đi gặp mẹ. Phẫu thuật coi như thành công, không bao lâu nữa là có thể xuất viện. Bác sĩ phân phó rằng phải ăn thức ăn đủ chất dinh dưỡng. Nghỉ ngơi đầy đủ. Không được quá kích động. Cảm xúc phải luôn ổn định.
_____
Dư Giản không dám đem chuyện xảy ra giữa cậu và Hàn Kham nói cho mẹ cậu biết.
Nàng hỏi cậu. " Mẹ làm phẫu thuật vậy con lấy đâu ra tiền? Có phải con lại đi tìm Hàn Kham không? "
Dư Giản lắc đầu. " Con đã tìm được việc làm rồi! Tiền là do con nói công ty ứng trước tiền lương! "
Nàng đương nhiên là không tin lời Dư Giản nói, phải đến khi Dư Giản gọi điện thoại cho Lục Việt xác nhận. Nàng mới cảm thấy yên tâm.
Kỳ thật là Dư Giản rất ít khi tiếp xúc với người khác, nàng còn chưa thấy cậu quen bạn gái bao giờ. Dù sao thì cũng không có cô gái nào nguyện ý quen một người con trai yếu đuối, huống chi Dư Giản còn luôn sinh bệnh.
Trong lòng nàng đã sớm có tính toán, nghĩ muốn giao Dư Giản cho một người tốt. Dù gì thì nàng cũng không thể bên cạnh cậu cả đời được.
Khoảng thời gian nàng sinh bệnh này, mắt trần đều có thể dễ dàng thấy Dư Giản đã tiều tụy đi không ít. Chỉ là nàng không muốn nói, trước mặt cậu nàng luôn tỏ ra kiên cường.
Nàng đối với Lục Việt ấn tượng không tệ lắm, từ trong lời nói của hắn nàng có thể đoán ra được hắn đối với con trai của nàng có hảo cảm.
Nàng nói. " Con đừng có đi tìm Hàn Kham nữa! Nói chuyện với Lục Việt nhiều hơn chút, dù sao cậu ấy cũng là cấp trên của con! "
Không dám cãi lời mẹ, Dư Giản chỉ có thể ghe theo mà gật đầu.
Thế nhưng là... cậu hiện tại thật vất vả mới có thể cùng Hàn Kham có quan hệ tốt hơn.
Khi để ý một người, là không có gì cản nổi, có thể trong mắt người khác như vậy là rất ngốc, không đáng. Nhưng lại giống như thiêu thân thấy lửa sẽ lao vào, dù có bị đốt thành tro cũng là không cản nổi mình.
Thứ 6 rất nhanh đã đến, sau khi tan làm Dư Giản liền đi nhờ xe đến nhà Hàn Kham.
Hàn Kham không nghĩ là cậu sẽ tới sớm như vậy, chuông cửa vừa vang thì cửa đã mở.
Có thể bình thường tiến vào nhà của Hàn Kham, trong lòng Dư Giản đều mừng rỡ cả lên.
_______
Hàn Kham cầm một kiện sơ mi trắng, lại rất rộng, ném cho Dư Giản. " Tắm xong thì mặc cái này vào! "
" Cái... Cái gì? " Dư Giản không hiểu nam nhân là có hàm ý gì.
Nam nhân nhếch khoé miệng cười. " Một lần một vạn. Như vậy không tính là ít đi! "