*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta : Đoè
"Con không nghe thấy đâu." Ninh Tu Viễn nói, "Hơn nữa sớm hay muộn gì Tiểu Mặc cũng sẽ trưởng thành, chỉ có anh sẽ ở bên em trọn đời mà thôi."
Giọng điệu đậm mùi chanh chua, vì trong khoảng thời gian này hắn đón Ninh Mặc từ nhà cũ trở về, nhóc con luôn miệng đòi ngủ cùng với Kiều Nguyên, đuổi hắn quay về phòng khách như lúc đầu.
Ninh Tu Viễn bị bỏ bơ mấy ngày trời, hiếm có hôm nay là một ngày vui, vừa mới về đến nhà Ninh Mặc đã hét toáng lên muốn ngủ với ba nhỏ, hắn đã cố tình về muộn sâu buổi hẹn hò rồi, chắc mẩm giờ này Ninh Mặc đã sớm đi ngủ, kết quả thằng nhóc con này còn tinh rảnh hơn cả hắn.
Ninh Mặc nói không rõ câu chữ, đại khái là nhóc muốn nói lên tiếng lòng của mình đấy mà.
Một tay Ninh Tu Viễn xách Ninh Mặc lên, sau đó nói, "Mơ đẹp con nhé, đêm nay đừng có tới quấy rầy daddy với ba nhỏ của con, có nghe thấy không hả? Nếu con ngoan ngoãn nghe lời, hôm sau daddy sẽ đưa con đi gặp ca ca."
Vừa nghe thấy ca ca, hai mắt Ninh Mặc sáng quắc, ngẩng khuôn mặt bánh bao lên nói,".... Bảo bảo muốn thơm thơm ca ca."
"Sao con gặp ai cũng muốn hôn hết vậy?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Ninh Mặc suy tư một lúc, sau đó nói, "Bảo bảo, không thơm thơm daddy đâu nhá."
"..." Ninh Tu Viễn lạnh mặt, nghĩ thầm nhóc con này mở miệng ra toàn nói những câu khiến người ta tức muốn chết. Hắn đặt Ninh Mặc lên giường, kiên nhẫn dỗ dành nhóc con đi ngủ sớm chút.
Hai mất Ninh Mặc trợn tròn, lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ của mình, nhóc đã ngủ nguyên một chiều nay, trước đó bảo mẫu còn pha một bình sữa đưa cho nhóc uống, Tiểu Mặc sắp tròn ba tuổi, nói chuyện cũng gãy gọn, dứt khoát hơn.
Ninh Tu Viễn dạy dỗ, "Đừng có suốt ngày tự gọi mình là bảo bảo, đã đi học nhà trẻ rồi, con xưng hô đầy đủ họ tên, đừng để đến lúc đi học bơi các bạn nhỏ khác chê cười."
Ninh Mặc ngơ ngác nhìn nhìn Ninh Tu Viễn, không hiểu gì mấy lời Ninh Tu Viễn nói.
"Con đã sắp ba tuổi rồi, không còn là bảo bảo nữa, hiểu không?" Ninh Tu Viễn nghiêm túc, "Con là con trai, các bạn nữ rất thích những người nam tính mạnh mẽ." =]]]]]
"Không được khóc, cũng chỉ có daddy mới được ôm ba nhỏ của con thôi."
"..." Ninh Mặc im lặng trở mình, vùi mặt vào trong gối đầu mềm mại, quay về phía vách tường, hiện tại nhóc rất không muốn nhìn thấy mặt của daddy.
Ninh Tu Viễn kéo kéo cánh tay nhỏ của Ninh Mặc, "Làm sao đây, tuổi còn nhỏ mà tính khí lớn như vậy sao?"
Ninh Mặc nhăn lại mặt, "Không cần daddy."
"Thật sự không cần?"
"Được thôi, là con không cần daddy, vậy thì hôm nay ngoan ngoãn nằm ngủ một mình đi, daddy không kể chuyện cổ tích cho con nghe nữa." Ninh Tu Viễn nói.
Nghĩ tới Ninh Mặc thông minh như vậy, phải đợi một lúc nữa mới rời đi được, không ngờ chính Ninh Mặc nói không cần hắn, Ninh Tu Viễn cẩn thận đặt chăn cho con.
Dặn dò, "Nếu con ngủ mà đá chăn ra, vậy thì sau này sẽ không đưa con đi gặp ca ca nữa."
"...Hừ hừ." Ninh Mặc rất buồn.
"Nếu còn dám hừ thêm câu nữa, khỏi nghĩ đến chuyện đi gặp ca ca nhé." Xem ra hắn tìm được điểm yếu của nhóc con kia rồi.
"..." Ninh Mặc lập tức im bặt, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết ra điều kiện với Ninh Tu Viễn, "..... Bảo bảo muốn đón ca ca đến đây cùng chơi."
"Không được." Nếu như Kiều Nguyên biết thì cũng chẳng sao cả, nhưng hắn không quên thằng nhóc kia là cháu trai của Diệp Mân.
Ninh Tu Viễn cong eo cúi xuống, hôn một cái trên mặt Ninh Mặc, giọng nói dịu dàng,"Daddy ngủ cùng với ba nhỏ, ngày mai tỉnh dậy rồi thì không được chạy loạn, cũng không được gõ cửa phòng ba nhỏ, đợi dì Trương đến chơi với con, biết không hả?"
"Nếu Tiểu Mặc nghe lời, sau này daddy sẽ thường xuyên đưa con đi gặp ca ca bởi vì ca ca cũng thích bé ngoan."
Nghe thấy mấy lời này của Ninh Tu Viễn, vẻ bất bình trên mặt Ninh Mặc cũng vơi đi, trong đầu còn đang nghĩ sẽ tặng gì cho ca ca trong lần gặp tiếp theo, rất muốn mang hết đồng đồ chơi mà mình thích đến cùng chơi với ca ca.
Nghĩ như vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi Ninh Tu Viễn đang nằm không đợi chờ, vừa lúc thấy Kiều Nguyên mở cửa, làn da trắng được phủ một tầng hồng hồng do hơi nước. Mùi hương thơm thoang thoảng tản ra khắp căn phòng, hắn cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đắng, nuốt nuốt nước bọt, nói, "Tiểu Mặc đã ngủ rồi, anh cũng vừa đi qua nhìn thử Tiểu Tâm, bé con ngủ rất ngon lành."
"..." Kiều Nguyên nhàn nhạt lên tiếng, trong chốc lát cậu vẫn cảm thấy có chút khó tin, ấy thế mà cậu và Ninh Từ Viễn đã có hai đứa con với nhau.
Hai đứa nhỏ này, ước tính là gắn kết cuộc đời của bọn họ với nhau, giờ đây Kiều Nguyễn cũng chẳng thể bỏ mặc hai đứa nhỏ, cũng bởi từ nhỏ cậu vẫn luôn khát khao có được một gia đình trọn vẹn của riêng mình, nguyên nhân chính là vì như vậy, mới để cho Ninh Tu Viễn có cơ hội."
Ninh Tu Viễn bước đến gần hơn chút, mũi ngửi ngửi hương thơm trên người cậu, "Em xịt nước hoa sao? Sao lại thơm đến như vậy."
Kiều Nguyên một tay đẩy hắn ra, tựa hồ có chút không tự nhiên,"Anh không đi tắm rửa sạch sẽ thì đựng động vào em."
Thật ra, những gì Kiều Nguyên muốn bày tỏ không phải là những gì Ninh Tú Viên hiểu, chỉ làm tạm thời cậu muốn Ninh Tu Viễn cách xa mình chút.
Ánh mắt Ninh Tu Viễn thật sự rất chân thành, nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay phải của Kiều Nguyên vẫn chưa được tháo ra, tất nhiên hắn sẽ cố ý không nhắc nhở cậu, ở bên nhau lâu như vậy rồi, hắn cũng biết Kiều Nguyên là người da mặt mỏng, mọi việc chỉ cần hơi hơi tỏ thái độ là xác định ngay.
Nhưng hắn vẫn rất khao khát muốn được nghe từ chính miệng Kiều Nguyên nói thích mình, tương lai còn có thể gọi hắn bằng xưng hô thân mật, chứ không phải trực tiếp gọi cả họ lẫn tên hắn.
Kiều Nguyên nhướn mày,"... Đừng nói chuyện lung tung không đâu."
"Nghe lời người đàn ông của tôi nói vậy." Ninh Tu Viễn trả lời.
Kiều Nguyên vừa mới bước ra khỏi nhà tắm, nước da vẫn còn chút ửng hồng, cả người như nóng bừng lên, thậm chí còn có chút nổi da gà. Quá nà sến 👉🏻👈🏻
Cậu không biết là mình biểu đạt có ý gì đó không đúng hay là Ninh Tu Viễn hiểu sai nữa.
Cho dù Ninh Tu Viễn có đặt cậu ở vị trí đứng đầu, nhưng cảm giác vẫn có cái gì đó sai sai, khi vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim, một người đàn ông trưởng thành cao 1m9 tựa đầu trên vai cậu nũng nịu đòi mua kẹo bông gòn, khi ấy cậu chỉ cảm thấy thế giới đã phát tan nhận thức của mình rồi. =]]]]
Ninh Từ Viễn..... Vậy mà...
Dùng từ gì để có thể hình dung cụ thể, Kiều Nguyên nghĩ nửa ngày cũng không ra được từ nào thích hợp, chuyện này làm cậu nhớ tới khi đi bàn chuyện hợp đồng với ai đó, đối phương gọi đến mấy thiếu niên diện mạo xinh đẹp đến hầu hạ cậu, trong đó có một thiếu niên dáng mình còn kiều mị yểu điệu hơn cả con gái, đưa cho cậu một ly rượu, còn đon đả gọi cậu một tiếng Kiều Tổng.
Nhưng mà Ninh Tu Viễn mang đến cho cậu cái cảm giác còn tệ hơn cả thiếu niên kia.
Chủ yếu, nếu Ninh Tu Viễn không có chút nhận biết nào về thân hình của bản thân, một tên đàn ông thường xuyên đến phòng gym tập luyện, giọng điệu cũng rất nam tính, khiến người nghe không có cảm giác gì, không mặc quần áo chính trang mà chỉ mặc quần áo hưu nhàn ở nhà, trước đó đi ra ngoài còn bị người ta chụp được, on top hotsearch một khoảng thời gian, thế nhưng những người như Kiều Nguyên đồ mặc khi đi làm và ở nhà giống nhau thì sẽ không hiểu được kiểu như Ninh Tu Viễn.
Có lẽ nghĩ rằng Kiều Nguyên không thích bị quá nhiều người biết mặt, nên sau đó Ninh Tu Viễn đã trả tiền cho người đã quay lén xóa đoạn video đi.
Hắn cũng không muốn bị người khác quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của mình, cũng không có ý định sẽ trở thành người nổi tiếng như trên mạng nói, hắn biết Kiều Nguyên không thích bị người khác nhòm ngó đến đời sống riêng tư, chính cái gọi là người nổi tiếng thì nhiều thị phi, hắn không thiếu tiền cũng chẳng cần tình nhân, không cần phải dấn vào vũng bùn lầy.
Thành phố L thuộc về hướng nam, vóc dáng người phương Nam như Ninh Tu Viễn cũng coi là xuất sắc, bắt đầu từ hồi còn tiểu học, hắn đã thuộc về loại cao ráo, luôn ngồi phía cuối lớp, cũng bởi vì bộ dạng điển trai, tầm lớp 4 lớp 5 đã nhận được rất nhiều thư tình từ các bạn nữa, lên đến sơ trung thì trở thành một nhân vật có tiếng có sức ảnh hưởng. Cái đống quá khứ đó, hiện tại Ninh Tu Viễn rất không muốn thừa nhận.
Mặc dù trước mặt người ngoài hắn lãnh đạm đến mức khiến người ta khó tiếp cận, nhưng khi chỉ có mình Kiều Nguyên hắn sẽ bộc lộ hết tất cả tính cách chân thật của bản thân.
Thời điểm lúc Ninh Tu Viễn bước ra khỏi nhà tắm, trên người hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn che đi nửa người dưới.
Kiều Nguyên đơ người mất mấy giây, có chút mất tự nhiên mở miệng nói, "Tại sao anh không mặc quần áo vào thế hả?"
Ninh Tu Viễn nói, "Mặc rồi lại cởi ra, phiền lắm á."
Kiều Nguyên không nhịn nổi, quấn chăn quanh người.
Không biết tại sao ngày nào đồ họ ăn cũng giống nhau, mà dáng người Ninh Tu Viễn tốt đến khiến người khác ghen đỏ mắt, giơ tay lên là thấy được cơ bắp lộ rõ, không quá khoa trương, đường cong tuyệt đẹp, tuyến nhân ngư quyến rũ, xuống chút nữa...Kiều Nguyên không dám nhìn xuống.
Kiều Nguyên rất rợ Ninh Tu Viễn sẽ ôm chặt lấy mình, để thỏa mãn bản thân hắn.
Nói thật, người như Ninh Tu Viễn, dù có giả vờ đã nắm chắc trong tay nhưng vẫn sẽ có cảm giác trống rỗng trong lòng.
Cậu còn không quên lần trước đó cậu muốn chủ động, sau cùng Ninh Tu Viễn còn làm gì đó, hơn nữa mấy ngày trước hai người cũng đã làm một lần, Kiều Nguyên cảm thấy như vậy là đủ rồi, nhưng Ninh Từ Viễn còn ngại không đủ nhét kẽ răng.
Ninh Tu Viễn nằm ở trên giường, nhìn Kiều Nguyên nói, "Bây giờ em có thể "bắt nạt" tôi, giống như lần trước em làm vậy đó."
..... Kiều Nguyên khẽ mím môi, nói, "Em mệt, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm chút."
Ninh Tu Viễn dường như không quá vừa lòng, "Nhưng em là người đàn ông của anh, không thể nào lúc anh cần em lại vứt anh qua một bên, không có người đàn ông nào lại làm như vậy với đối tượng của mình cả, nếu không thì chính là "bất lực" ." =]]]]
Ninh Tu Viễn đã thành công nắm thóp Kiều Nguyên, thậm chí còn bộc lộ rõ sự bất lực của bản thân.
Hắn nói, "Cưng ơi...Anh không phải là bảo bối của em sao?"
Vẻ mặt Kiều Nguyên phức tạp, còn chưa đến nửa ngày, dường như cậu đã không chịu nổi gã đàn ông thiếu đánh như Ninh Tu Viễn rồi.
*****
Xin đấy thằng con rể như này chúng tôi không nhận 🙏🤡