Edit & Beta : Đòe
Tối hôm qua lúc hắn rời là khi hắn rất tức giận, bây giờ Bạch Thành Úc sẽ không nói những gì hắn muốn nghe, và hắn cũng không còn lưu luyến gì với anh nữa, giống như một món đồ bị vứt bỏ khi chủ nhân không còn thấy hứng thú nữa.
Cho dù đến người khác đứng trước mặt, thì anh vẫn rất lãnh đạm không phản ứng lại, anh sẽ không nói mấy lời níu giữ người ta lại nữa, thậm chí còn muốn rời khỏi phòng làm việc, nhường chỗ cho người khác.
Nhận thức này khiến lồng ngực hắn như có lửa đốt.
Buổi sáng, hắn yêu cầu bộ phận nhân sự điều chuyển dời thực tập sinh đến làm trợ lý cho hắn, tên kia sẽ chủ động lấy lòng hắn, nói những điều hắn muốn nghe Bạch Thành Úc nói.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, hắn lái xe trở về nhà, phát hiện ổ khóa phòng ngủ đã mở từ lâu, ổ khóa không có dấu hiệu hư hỏng, hắn tìm quanh phòng, người trong phòng đã biến mất.
Căn biệt thự này, chỉ có Kiều Nguyên mới có chìa khóa dự phòng.
Nghĩ đến lúc hắn vừa ra ngoài nghe điện thoại ngày hôm qua, Kiều Nguyên ngồi bên cạnh Bạch Thành Úc, Bạch Thành Úc còn tỏ ra như quen biết với Kiều Nguyên từ trước.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống, hắn trở nên nôn nóng bất an ngay cả khi gọi cho Kiều Nguyên.
Quả nhiên, hắn vẫn phải trông chừng Bạch Thành Úc mọi lúc, nếu hắn buông lỏng một chút, người kia ngay lập tức sẽ rời bỏ hắn.
Hắn nhớ rõ từng món đồ thuộc về Bạch Thành Úc nằm trên giường, trong tủ còn thiếu mất một cái áo len và một cái quần ngủ màu xanh.
Bạch Thành Úc bỏ lại đống quần áo này, vậy ai đã thay chúng cho anh?
Kiều Ngạn gọi điện thoại qua vài chục giây, cuộc gọi được bên kia chấp nhận.
Tay còn lại của Kiều Ngạn nắm chặt thành nắm đấm, trầm giọng hỏi: "Em ấy đang ở cùng em phải không ?"
Kiều Nguyên đang do dự, không biết Bạch Thành Úc và Kiều Ngạn đã xảy ra chuyện gì, nếu là quan hệ bình thường thì nhất định sẽ không xen vào, nhưng bây giờ thái độ của Kiều Ngạn đối với Bạch Thành Úc rất không bình thường.
Thấy người bên kia không trả lời, Kiều Ngạn lặp lại, "Kiều Nguyên, em ấy đanh ở cùng em sao?"
Trước đây, khi Kiều Ngạn nói chuyện với cậu, Kiều Nguyên sẽ không dùng giọng điệu lãnh đạm như đang chất vấn, đánh giá thái độ của Kiều Ngạn, đối phương quan tâm đến Bạch Thành Úc.
Nhưng nếu hắn quan tâm, vậy tại sao lại biến người ta thanh bộ dạng như hiện tại ?
Kiều Ngạn ngày càng trở nên nóng nảy, mối quan hệ giữa Kiều Nguyên và Bạch Thành Úc khiến hắn cảm thấy bất an, hắn nên là người đối xử với Bạch Thành Úc tốt nhất.
Từ khi nào mà xung quanh hắn lại tồn tại những kẻ dám vượt mặt hắn, đánh cắp sự chú ý của Bạch Thành Úc.
Trong quá khứ đột nhiên xuất hiện một người con gái, cô ta sẽ tự tay làm bánh ngọt cho Bạch Thành Úc, chính vì điều này mà sau đó họ đã yêu nhau rồi gạt bỏ hắn sang một bên.
Người nằm trên giường bệnh tĩnh lặng không có tiếng động nào, chất lỏng trong suốt dọc theo ống truyền dịch đến đầu kim tiêm ghim trên mu bàn tay, ngón tay phủ một lớp chai mỏng, yếu ớt mà buông thõng bên cạnh giường bệnh.
Bạch Thành Úc lúc đầu ngồi trong phòng mặc áo blouse trắng, hễ có bệnh nhân đến khám, Bạch Thành Úc cũng dùng bàn tay này để ghi lại tình trạng bệnh, không giống như những bác sĩ khác, anh luôn nở một nụ cười nhạt, trò chuyện với bệnh nhân.
Kiều Nguyên nói, "Hai người thực sự đang hẹn hò sao? Nếu vậy, tại sao khi em chạy tới, cả người anh ấy nóng bừng bừng, thậm chí còn không mặc quần áo? Em nhớ lần cuối cùng en đến nhà anh.
Anh ấy, vẫn chưa đến mức đó, vừa rồi y tá kia hỏi em, vì sao bác sĩ Bạch lại thành ra như vậy, em nói với cô ấy là do căn bệnh trước đó, nhưng anh nên biết vì sao anh ấy lại trở thành bộ dạng như hiện tại.
Thậm chí anh ấy cũng không còn ý thức của một con người nữa.
"
"Em ấy bị bệnh sao?" tối qua lúc hắn bỏ đi, Bạch Thành Uac vẫn ổn, anh chỉ sợ hãi cuộn mình trong góc, làm sao lại đột nhiên bị bệnh?
"Anh, rốt cuộc là anh thích anh ấy, hay là anh muốn hại chết anh ấy vậy ?"
"Đương nhiên là thích." khi nói ra lời này, hắn vẫn có chút do dự.
Bạch Thành Vũ trở thành một con rối không có tính tự giác và chính kiến của bản thân như hiện tại, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời người khác, là do hắn mà ra.
*****
Haizzz người lớn đúng thật là rắc rối.
Tôi chỉ thích mỗi bảo bảo Tiểu Mặc thôiiiiii.
Hóng mỗi thằng bé thoii mà hình như lần nào xuất hiện là nhóc con cũng phải chịu khổ theo daddy hết :(((