Edit & Beta : Đòe
Trái tim Kiều Ngạn trống rỗng, dường như chỉ có thể lấp đầy sự trống trải trong lòng bằng cách không ngừng chiếm hữu người này, kể cả những năm sau khi Bạch Thành Úc rời khỏi hắn, hắn cũng chưa từng có tâm trạng thấp thỏm như hiện tại.
Lúc đó hắn nghĩ rằng khi tìm được Bạch Thành Úc, hắn sẽ không bao giờ để anh rời khỏi mình nữa.
Bạch Thành Úc lúc trước còn có thể duỗi tay định đẩy hắn ra, nhưng sau đó cũng không còn bao nhiêu khí lực, Bạch Thành Úc nhìn hắn với đôi mắt hé mở, vẻ mặt không có biểu hiện gì là đang suиɠ sướиɠ ngược lại còn xen lẫn chút đau đớn.
Bạch Thành Úc thậm chí không thể nói lời từ chối hắn.
Sau đó, Kiều Ngạn mới chợt nhận ra rằng gần đây, khi hắn đang nói chuyện với người kia, đối phương vẫn luôn trầm mặc và không hề lên tiếng trả lời hắn.
Động tác của Kiều Ngạn nhẹ nhàng hơn, giọng nói rất đối dịu dàng, như sợ làm cho người trước mặt sợ hãi, “Em có thể gọi tên tôi không?
Đáp lại lời hắn chỉ có sự im lặng.
Kiều Ngạn lại nói, "Gọi tên tôi Kiều Ngạn."
Kiều Ngạn thích nghe Bạch Thành Úc gọi đầy đủ tên của hắn.
Trong công ty, nhân viên sẽ gọi anh ấy là Kiều tổng.
Hầu hết mọi người xung quanh đều gọi hắn là Ngạn ca hoặc Kiều thiếu.
Chỉ có Bạch Thành Úc gọi tên hắn mới mang theo sự gắn bó không xa cách.
Nếu hắn bỏ bê Bạch Thành Úc hai ngày, Bạch Thành Úc sẽ sốt ruột gọi điện cho hắn, giọng điệu rụt rè như sợ làm phiền hắn vậy.
Bạch Thành Úc sẽ hỏi,"...!Gần đây em bận lắm phải không? Đã mấy ngày nay anh không thấy em đâu.
"
Bạch Thành Úc lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, giống như không nghe thấy hắn đang nói gì.
Đột nhiên, dường như có một cơn gió thoảng qua, Bạch Thành Úc cũng không trốn, lực tay Kiều Ngạn rất lớn trên mu bàn tay dính máu, gạch ốp tường màu trắng đã loang lổ vết máu đỏ tươi.
Bạch Thành Úc hơi kinh hãi, gương mặt tái mét đi.
Thân thể run lên, vẻ mặt Kiều Ngạn nặng nề, như thể một quyền tiếp theo sẽ giáng xuống, Bạch Thành Úc chậm rãi ngồi xổm xuống, tựa như trước kia mặc người bắt nạt.
Bạch Thành Úc chỉ còn lại chút sức lực yếu ớt.
Anh nhìn Kiều Ngạn rời khỏi phòng, ngay sau đó một tiếng "rầm" vang lên, khi Kiều Ngạn rời đi, hắn đã khóa trái cửa lại.
Một lúc lâu sau, mọi thứ bên tai anh trở nên yên tĩnh lại.
Bạch Thành Úc vẫn duy trì động tác ban đầu, lâu sau đó vẫn không nhúc nhích.
Bình thường sau mỗi lần quan hệ, Kiều Ngạn sẽ kiên nhẫn giúp anh đơn giản tắm rửa sạch thân thể, sau đó mặc cho anh một bộ đồ ngủ lụa vừa vặn.
Nhưng hôm nay, Kiều Ngạn lại bỏ đi.
Bạch Thành Úc không biết phải làm gì, bước ra khỏi căn phòng tắm đầy hơi nước bằng đôi chân trần, cơ thể chằng chịt những dấu vết ái muội, chân rất đau và yếu ớt, đi trên mặt đất mà cứ như đang bước trên mây, vịn tay vào tường, sàn nhà tắm dính đầy nước, chưa kịp ra cửa thì trượt chân ngã, lòng bàn chân có vết bầm tím.
Bạch Thành Úc đang trong cơn mê man, cả người rã rời, xấu hổ đứng dậy từ trên mặt đất, anh chỉ biết nằm xuống giường.
Vết nước trên da khiến khăn trải giường ướt đẫm một khoảng nhỏ, cơ thể rất đau đớn, khu biệt thự cũng không có bao nhiêu người ở, bên tai anh vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo hoa.
Hôm nay Kiều Ngạn đã giúp anh thay một bộ quần áo rất sang trọng và đắt tiền, gia đình đoàn tụ...Hôm nay là tết đoàn viên sao ?
Bạch Thành Úc đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trước mặt còn có một cái chăn bông được gấp gọn gàng, nhưng anh không biết làm cách nào để đắp được nó, trước đây dù có ở công ty có bận đến đâu, Kiều Ngạn cũng sẽ trở về nhà với anh.
Kiều Ngạn khiến anh không thể tự chăm sóc cho bản thân mình, nhưng bây giờ hắn cũng thấy chán anh rồi.
Bạch Thành Úc hơi ngẩng đầu, liếc nhìn về phía cửa.
Kiều Ngạn thật sự đã bỏ đi.
Dù có ngốc đến đâu, anh vẫn sẽ biết thế nào là buồn bã, Bạch Thành Úc khẽ khép mi, vùi cằm vào đầu gối, hỗn loạn chìm vào giấc ngủ.
Suốt một đêm, Kiều Ngạn cũng không quay trở về.
Khi Bạch Thành Úc tỉnh lại, mí mắt anh nặng trĩu không mở ra được, toàn thân nóng bừng, cổ họng dường như bị xé rách ra.
Lúc này Bạch Thành Úc mới hoảng hốt nhận ra rằng Kiều Ngạn có lẽ thật sự không cần anh nữa.
*****