Edit & Beta: Đòe
Nhà hàng đã được đặt trước, anh thay quần áo, rồi sau đó lái xe tới tiểu khu nhà cô hộ sĩ đứn chờ, khác với vẻ giản dị hòa nhã ngày thường, ngày hôm nay cô trang điểm lên rất tinh xảo trang trọng, tóc dài thả xõa sau lưng, óng ả mượt mà, thoạt nhìn, hai người họ giống như một cặp đôi yêu nhau đi hẹn hò.
Mới chỉ mời người ăn cơm một lần, Bạch Thành Úc chọn một nhà hàng nổi tiếng với dàn âm nhạc, tiếng dương cầm du dương, thời điểm ở trong quá khứ, hoàn cảnh tương đồng nhưng người thì khác.
Anh đưa menu cho hộ sĩ, hỏi, "Em muốn ăn gì thì chọn?"
Hộ sĩ chỉ cho rằng Bạch Thành Úc sẽ tùy tiện dẫn cô tới một nhà hàng nào đó thôi, không nghĩ tới anh lại chọn nơi này, món ăn trong đây cũng không hề rẻ tẹo nào.
Cô nói, "Bác sĩ Bạch, có phải bệnh viện đột nhiên phát tiền thưởng cho anh không vậy??"
Bạch Thành Úc cười cười, "Chỉ là một bữa ăn thôi mà, anh vẫn gánh được."
Hộ sĩ cảm khái một tiếng, "May mà mấy người trong bệnh viện không biết anh ra tay hào phóng như vậy, nếu không chắc anh phải tuyên bố phá sản vì số lượng gấp đôi đó."
Mấy lời này của cô, ít nhiều gì cũng mang theo ý thăm dò, đám đàn ông tầm tuổi Bạch Thành Úc, phần lớn đều đã lập gia đình, nhưng còn Bạch Thành Úc thì đến cả đối tượng hẹn hò cũng không có, mấy tháng nay lúc cô tới bệnh viện trực ca, đã thấy anh đến từ rất lâu rồi.
Bạch Thành Úc là một người có tính cẩn thận, người có thể thật sự thân thiết với anh không nhiều lắm, lúc trước viện trưởng muốn đề bạt anh, cũng bị amh uyển chuyển từ chối.
Hộ sĩ chọn vài món ăn tầm tầm, sau đó đưa thực đơn cho Bạch Thành Úc, nói, "Bác sĩ Bạch, anh không nghĩ tới...!Sẽ tìm một người ở bên cạnh mình sao."
Bạch Thành Úc cầm lấy bút, ghi thêm vài từ lên thực đơn, rủ mi mắt nói," mỗi ngày đều phải túc trực ở bệnh viện, không phải có rất nhiều người ở bên cạnh sao."
"Em muốn nói tới chuyện tình cảm đó, nghe nói Tiểu Viên đã ngỏ ý với anh, nhưng anh lại từ chối, cũng không thể ở một mình cả đời được."
"Cô ấy còn trẻ." Bạch Thành Úc nói.
"Anh cũng chưa tới 30 mà."
Bạch Thành Úc dường như chưa bao giờ tổ chức sinh nhất, đối với tuổi tác của bản thân cũng không rõ ràng lắm, phải trải qua chuyện kinh hoàng kia nên anh cho rằng chính mình không còn trẻ nữa, được hộ sĩ nhắc nhở, anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, mình đã sắp 30 tuổi.
Cầm bằng tốt nghiệp xong, lập tức bỏ chạy tới thành phố L, ngay lúc đó anh vẫn còn rất trẻ, lòng tràn đầy tự tin cho rằng tương lai chờ đợi anh chính là một tổ ấm của riêng mình, là một người đàn ông có trách nhiệm phải gánh vác, nhưng Kiều Ngạn lại điên cuồng phá hủy quý đạo cuộc sống của anh.
Anh khao khát có một gia đing, bạn gái là bạn đại học, quen biết đã nhiều năm, tuy rằng xác nhận hẹn hò không lâu, nhưng cả hai đều rất thích người kia.
Cuối cùng anh vẫn chia tay.
Kiều Ngạn nhiều lần gọi cho anh, những lời nói đó, đều bức ép anh phải tuân theo.
Bạch Thành Úc mí mắt giật giật, anh không muốn nhớ lại mấy chuyện đó nữa.
"Em thấy anh vẫn nên suy xét lại một chút, hai người sống cùng nhau, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu cùng một nơi làm việc, lại càng thích hợp hơn." Hộ sĩ lại nói.
Hôm nay trước khi ra ngoài cô đã trang điểm rất tỉ mỉ, cô cũng không coi bữa ăn này chỉ là một bữa ăn bình thường giữa hai người đồng nghiệp với nhau.
Ngày thường ở bệnh viện, nhiều người nhiều chuyện, cũng không thể phân tâm, thời gian nghỉ ngơi cô cũng không có lý do gì để tới gặp Bạch Thành Úc, lần này vừa đúng lúc.
Bạch Thành đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, mặt mày mang theo ý cười nhẹ, "Cứ nghỉ ngơi một lúc đi, nghe nói ở đây chuẩn bị thức ăn rất chậm."
Có chút ngượng ngùng, rõ ràng anh đang tránh đi câu nói vừa rồi của cô.
Hộ sĩ có chút nóng vội, "Bác sĩ Bạch, anh không nghĩ tới việc lập gia đình sak?"
"..." Ý cười trên mặt anh biến mất, tay nắm lại, dừng một chút, anh nói," hiện tại nói đến việc này có hơi sớm."
"Không còn sớm nữa, Trương Minh tuổi tác không cách biệt anh bao nhiêu, đến con anh ấy cũng đã đi nhà trẻ, gần đây vợ anh ấy cũng mang thai lần hai, còn tới bệnh viện kiểm tra vài lần.
Bạch Thành Úc rót một cốc nước sôi, uống một ngụm.
Anh có một thói quen, trước kia thật sự anh rất muốn lập gia đình, giống như mọi người, có thể dễ dàng treo hai từ "Về nhà" này bên miệng.
Khi còn nhỏ anh rất ghen tị với người khác, có người lớn đón đưa, lớn hơn chút, anh liền hiểu rõ mình khác với người ta, anh bị vứt bỏ, đơn giản là sau khi sinh con ra thì bị bệnh, cha mẹ không gánh được tiền thuốc men, liền vứt anh bên ven đường, cũng may mạng lớn, mới sống tới bây giờ.
Hiện giờ có cuộc sống an nhàn như vậy, anh cảm thấy đã đủ lắm rồi.
Bạch Thang Úc cũng biết rõ tâm tư của cô, anh chỉ không muốn vạch trần mà thôi, để tránh xấu hổ, số lần gặp mặt ở bệnh viện rất ít, hơn nữa hai người quen biết cũng đã nhiều năm, không thể so với đám thực tập sinh.
Bạch Thành Úc cười cười, nói,"Đừng nói tới việc này nữa, nói chuyện gì vui vẻ đi."
Một nam một nữ ở chung với nhau, sao có thể không có tâm tư, chỉ sợ ở trong mắt người khác, đã coi bọn họ trở thành một đôi.
Người phục vụ lục tục bưng đồ ăn đến, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.
Cách bày các món ăn cũng rất thú vị, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất tinh tế rồi.
Bạch Thành Úc săn sóc rót một ly nước ép cho cô, chính anh ngày thường đều tự pha trà uống, nhưng các cô gái hẳn sẽ thích nước uống thanh mát ngọt nhẹ hơn.
Trong lúc đó, tiểu hộ sĩ ngồi bên cạnh rất yên tĩnh, tựa hồ thật sự đã bị câu nói của anh làm cho tổn thương.
Qua hồi lâu, cô mới nói, "Hóa ra anh thật sự khó tiếp cận như vậy, các cô ấy nói mà em không tin."
Bạch Thành Úc mặt ngoài thoạt nhìn rất hiền hoà, đối lời nói của ai cũng sẽ chừa một đường, ngay từ đầu co cho rằng, Bạch Thành Úc nên để ý tới cô một chút, một người đàn ông trưởng thành, nhiều năm như vậy cũng không hẹn hò với ai, có chút không được bình thường.
Hộ sĩ không cẩn thận đánh đổ nước canh lên áo, cô nói," Em đến nhà vệ sinh chút."
Anh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn hộ sĩ liếc mắt một cái, bọn họ chỗ ngồi gần cửa, vừa lúc cũng nhìn thấy có vị khách tiến vào.
Anh đang định thu hồi tầm mắt, toàn thân đột nhiên run rẩy.
Anh không thể nào quên được hình dáng của đối phương, gương mặt kia, đã trở thành một cơn ác mộng triền miên, Kiều Ngạn nhốt anh trong phòng một tháng, một tháng trời, cũng đủ đánh vỡ nhận trước trước kia của anh.
Vì anh không có phản ứng, Kiều Ngạn còn ép anh uống thuốc, khiến anh phải chịu sự giày vò lý trí.
Anh thật sự rất sợ.
Trong nhà hằng có nhiều người như vậy...!Đối phương hẳn là cũng không chú ý tới...!
Anh cũng không biết khi nào cô hộ sĩ kia mới đi ra, gọi phục vụ tới thanh toán hóa đơn, sau đó nhắn tin cho người kia.
Cứ cho là đối phương đã sớm quên mất anh, nhưng kí ức đã khác sâu trong tâm trí Bạch Thành Úc.
Anh thậm chí không dám nhìn đến vị trí người kia đang đứng, cúi gằm đầu xuống, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
Sau khi thoát khỏi nơi kia, anh mới dám thở phào một hơi.
Nhà hàng này vị trí không tính là quá nổi trội, giá cả lại có chút đắt đỏ, dù là ngày nghỉ nhưng người tới đây cũng rất ít.
Hộ sĩ nhắn tin cho anh, hỏi anh vì sao lại rời đi sớm như vậy, ngữ điệu rõ ràng rất khẩn trương.
Bạch Thành Úc còn chưa kịp phản hồi tin nhắn, đối phương đã gọi điện thoại tới.
Anh đang muốn tiếp máy, điện thoại lập tức bị người cầm đi.
"Có chuyện gì...sao..." Bạch Thành Úc nói còn chưa nói xong, đập ngay vào mắt là một thân hình cao lớn.
Theo bản năng, anh lùi ra sao một bước, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là nhanh chóng rời khỏi đây, lập tức rời khỏi chỗ này.
Điện thoại anh cũng không muốn giành lại, xoay người chưa chạy được hai bước, đã bị đối phương mạnh mẽ bắt lấy cánh tay, sức lực kia khiến anh cảm thấy cánh tay mình sẽ bị đối phương bẻ gãy ngay tức thì.
Kiều Ngạn trên mặt treo ý cười, vừa như xa cách được gặp lại, dán ở bên tai anh khàn khàn nói, "Học trưởng, lâu rồi không gặp, anh không nhớ tôi sao?"
**********
Gòi xong Học trưởng luôn ~(*+﹏+*)~.