Sầm Lễ bước chân dừng lại, có chút quẫn bách gục đầu xuống, Hàn Kham có gửi tới tin nhắn, cậu xác thật không biết nên trả lời như thế nào, cậu cũng không nghĩ đem những người khác kèo vào.
“Xin lỗi, Hàn giáo sư, em……”
“Đừng gọi tôi là giáo sư, như vậy quá xa lạ.”
“……”
Trong trường học mọi người đều xưng hô với Hàn Kham như vậy, Sầm Lễ cẩn thận nghĩ nghĩ, không nghĩ ra cách xưng hô khác.
Đại khái là nhìn ra cậu khó xử, Hàn Kham lại nói, “Nếu không ngại, về sau kêu là Hàn ca đi, tôi nghe giáo viên phụ đạo nói, em không muốn đi trao đổi sinh?”
“…… Cơ hội này, vẫn là để lại cho những người thật sự cần thiết ạ.” Sầm Lễ nói.
“Chẳng lẽ em thật sự không cần? Em chính là học sinh ưu tú nhất hệ, hơn nữa tham gia đối với tương lai của em phát triển hơn.”
“……” Sầm Lễ đem đống sách trong tay nắm thật chặt, cậu cũng muốn tương lai sau này càng tốt, nhưng hiện thực ở trước mắt, không phải do cậu quyết định, “…… Thực xin lỗi.”
Hàn Kham cũng không có lại tiếp tục hỏi, Sầm Lễ là người không hay biểu lộ cảm xúc, anh cũng mơ hồ nhìn ra một ít không đúng.
“Chưa ăn cơm sao?” Hàn Kham hỏi.
“…… Còn chưa có ăn ạ.”
“Tôi cũng chưa ăn, kia vừa lúc có thể cùng nhau đi.” Hàn Kham cười một chút, vươn tay chuẩn bị đặt trên vai Sầm Lễ, bị Sầm Lễ nhanh chóng tránh lùi về sau.
Cánh tay treo ở giữa không trung, Hàn Kham coi như không có chuyện gì thu tay lại.
Kỳ thật hai người đàn ông đi gần nhau cũng không vó việc gì, nhưng hiện tại Sầm Lễ lại theo bản năng tránh đi không muốn thân cận, vốn biết người khác không có ý xấu.
“Trường học bên ngoài mới mở một cửa hàng, sinh ý không tồi, chúng ta cũng đi nếm thử đi.” Hàn Kham lại nói, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
Sầm Lễ nghĩ sẽ không tốt lắm nếu cứ cự tuyệt, chỉ có thể gật gật đầu.
Cậu đối Hàn Kham càng có rất nhiều kính trọng, rốt cuộc đối phương là giáo viên trong trường, mới hai mươi tám tuổi liền có thành tựu tốt như vậy, cậu ở thời điểm năm nhất liền biết đến nhân vật trong truyền thuyết là Hàn Kham, chỉ là không nghĩ tới Hàn Kham sẽ được điều đến trường đại học này, sau lại biết được anh dạy môn tự chọn.
Giữa trưa đúng là thời điểm quá đông người, trong quán ăn nơi nơi đều ngồi đầy người, bởi vì Hàn Kham tới đây, có không ít người dời tầm mắt chú ý tới bọn họ.
Sầm Lễ cũng là một người có danh tiếng, chính là tính tình quá lạnh nhạt, thoạt nhìn rất khó tiếp xúc, làm không ít nữ sinh đều chùn bước.
Mới đi vào cửa, liền gặp hai nữ sinh ăn mặc trang điểm thời thượng bước tới trước mặt họ.
“Thầy Hàn, xin chào.” Trong đó một nữ sinh nói.
“Chào em.” Hàn Kham tính tình tương đối hiền hoà, bộ dáng đẹp trai, lại không giống các giáo viên bộ mặt cứng ngắc khác, ở trong trường học nhân duyên cực tốt.
Nữ sinh không có lập tức rời đi, thấp giọng khụ một tiếng, lại nói, " Thầy Hàn…… Tình tình nhờ em hỏi thầy đã có bạn gái chưa.”
Cô gái bên cạnh mặc một chiếc áo khoác hồng nhạt nói, “Rõ ràng chính là cậu muốn hỏi, còn dùng tớ làm bia đỡ đạn, bạn trai tớ mà biết được, về sau khẳng định không cho tớ và cậu chơi chung nữa.”
“……” Nữ sinh cũng không còn lớn mật như trước, gương mặt hiện lên một tầng ửng hồng, hơi xấu hổ nói, “…….
Cậu không nói, tớ cũng không nói, tên ấy cũng sẽ không biết.”
Hàn Kham cười nói, “còn độc thân, đáp án này có vừa lòng không?”
Nghe thấy Hàn Kham nói, nữ sinh mặt đỏ đến càng thêm lợi hại, đáp lại “Vừa lòng.” Liền chạy nhanh lôi kéo nữ sinh khác rời đi.
Thấy các cô rời đi, Sầm Lễ khóe miệng hơi hơi giương lên, đại học là nơi sạch sẽ mà thuần túy, cũng rất đơn giản, sẽ không bị quấy rối bởi việc lặt vặt
“Này hẳn là lần đầu tiên tôi thấy em cười?” Hàn Kham một bên trêu ghẹo nói.
“……” Sầm Lễ co quắp thu liễm sắc mặt.
“Gặp phải chuyện gì sao, luôn thấy em một bộ dạng có tâm sự nặng nề.”
“Không có gì.” Sầm Lễ trả lời.
“Không muốn nói liền không nói, nguyên lai tôi ở trong mắt em cũng chỉ là một người xa lạ.”
“……” Sầm Lễ môi mỏng hơi mím.
Có khúc nhạc đệm vừa rồi, Sầm Lễ cảm xúc cũng thả lỏng không ít, tới gần góc vị trí không quá đáng chú ý, bọn họ liền đi qua ngồi.
Hàn Kham đem thực đơn đưa cho Sầm Lễ, “Muốn ăn cái gì?”
“…… Tùy tiện ạ.”
“Nơi này nhưng không có món nào tên tùy tiện.” Hàn Kham cười nói, “Nghe nói cá lư hấp thoạt nhìn cũng không tệ lắm, em có thích ăn cá không?”
Sầm Lễ tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng, “Không thích ạ.”
“Em nói tùy tiện, tôi chọn giúp em lại không hài lòng.” Hàn Kham nói.
Sầm Lễ lúc này mới tiếp nhận thực đơn, dùng bút chì điểm nhanh vài món thức ăn đơn giản, đem thực đơn đẩy cho Hàn Kham.
Hàn Kham đem thực đơn cầm lấy, nhìn những món đã được chọn, hỏi, “Đây là tiết kiệm tiền giúp tôi? Vẫn là sợ tôi không mời em nổi một bữa cơm?”
“……”
“Hay em thích ăn thanh đạm?” Hàn Kham ngẩng đầu hỏi.
“Vâng.” Cậu hiện tại cũng không được ăn thức ăn mặn.
Hàn Kham lại chọn vài món, mới đem thực đơn đưa cho người phục vụ chờ một bên.
Sầm Lễ nói rất ít, bất quá Hàn Kham lại có rất nhiều đề tài, tựa như thời điểm đứng trên bục giảng, các tiết khác của các giáo sư có không ít người ngủ gật, nhưng tiết học của Hàn Kham khóa cơ hồ không có hiện tượng đến sớm về trễ, luôn là cảm thấy tiết này nghe còn chưa đủ.
Người phục vụ lục tục đem đồ ăn bưng lên bàn, đại để là hôm nay không có ở trường học gặp được Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ muốn ăn ngon miệng một chút.
(???? khổ quá mà, ăn cơm cũng phải lo trái lo phải)
“Đừng luôn vì học tập mà không quan tâm đến thân thể, nếu là có gì khó khăn có thể nói với tôi.” Hàn Kham nói.
Sầm Lễ động tác dừng một chút, cúi đầu nhìn mặt bàn, cậu có gặp khó khăn, cũng không có khả năng nói cho người khác, mỗi lần đều chỉ có thể đè áp lực nghẹn dưới đáy lòng.
Nếu là đối phương biết chuyện, sợ là cũng sẽ không như vậy bình yên cùng cậu cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Kham gọi người phục vụ tới tính tiền.
“Tiên sinh, tổng cộng là 284.” Người phục vụ đem thực đơn đưa cho Hàn Kham xem.
Sầm Lễ từ trong túi lấy ra ví tiền, tiền sinh hoạt của cậu đều là dựa vào chính mình làm gia sư kiếm lấy, Ninh gia đã cho cậu một tài khoản ngân hàng, tiền bên trong cậu một phân đều không có động, cậu không muốn lại mắc nợ Ninh Tu Viễn.
Hàn Kham tính tiền xong, cậu lấy ra 150 đưa cho Hàn Kham.
“Làm gì vậy?” Hàn Kham mày nhăn lại.
“……” Sầm Lễ suy tư vài giây, làm như vậy xác thật không quá hợp quy củ, chỉ là không nghĩ thiếu người khác nhân tình.
“Em lần trước giúp tôi xử lý văn kiện, hiện tại tôi mời em ăn một bữa cơm không quá mắc nợ nhau?” Hàn Kham lại nói.
Nghe thấy đối phương nói như vậy, Sầm Lễ mới đem tiền cầm trở về.
Bọn họ còn chưa kịp đứng dậy, Sầm Lễ liền nghe thấy được cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện.
“A Viễn, sớm biết rằng nơi này tốt như vậy, tôi liền không nên xuất ngoại.”
“Hiện tại không phải đã trở lại?” Ninh Tu Viễn nói.
Sầm Lễ thân thể cứng đờ, ngồi đối diện Hàn Kham nói, “Chúng ta đi thôi.”
Có Ninh Tu Viễn ở đây, cậu một chút cũng không muốn lưu lại quá lâu.
Giang Ngôn tìm vị trí ngồi xuống, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa thấy một thân ảnh, qua vài giây nói, “Tôi giống như thấy Sầm Lễ, bên cạnh cậu ấy người kia là ai vậy?”
**************************.